Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 410: Người tới xem kịch

Roẹt! Roẹt! 

Trong Tiên Hư Giới không biết từ bao giờ chợt có tiếng lôi điện vang lên, lần này, Diệp Thành chỉ mất sáu canh giờ để vận chuyển một chu kì. 

Thời gian cứ thế dần trôi, vì sức mạnh linh hồn của Diệp Thành không ngừng tăng thêm, mỗi một lần vận chuyển một chu kì cần thêm nhiều thời gian hơn. 

“Long gia, ta hỏi ngươi một chuyện”, Diệp Thành vừa luyện hồn vừa gọi Thái Hư Cổ Long. 

“Nói”. 

“Ngươi nói xem Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có khả năng thức tỉnh thời không, vì sao ta lại không cảm nhận được?”, Diệp Thành hỏi với giọng khó hiểu. 

“Nguyên nhân rất nhiều”, Thái Hư Cổ Long rung rung mí mắt, nhàn nhã nói: “Có lẽ vì tu vi của ngươi chưa đủ cao hoặc có thể ngươi không có huyết mạch của tiên tộc, hoặc có thể Tiên Luân Nhãn bị động thức tỉnh và có lẽ nó vốn dĩ đã tồn tại nhưng ngươi lại không cảm nhận được, khả năng thời không mặc dù huyền diệu nhưng trong đó lại có rất nhiều nhân tố, ngươi tự nghĩ mà xem”. 

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành bất giác gãi đầu. 

“Không có việc gì thì ngươi chăm chỉ tu luyện nâng cao tu vi đi, đặc biệt là tu vi linh hồn của ngươi”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Sức mạnh của đồng tử Tiên Luân Nhãn mạnh hay yếu và tốc độ phục hồi liên quan mật thiết tới tu vi, quan trọng hơn cả là tu vi linh hồn, tôi luyện linh hồn nhiều thì sẽ được nhiều lợi ích”. 

“Ta hiểu rồi”, 

“Tiền bối, xin chia buồn cùng các vị”, khi hai người đang nói chuyện thì lại có người tới bái, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. 

Ập vào mắt hắn chính là Lăng Tiêu, bên cạnh Lăng Tiêu còn có một nữ tử mặt che mạng, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Tiêu Tương? 

“Hai người có thể tới ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn ra bên ngoài, đặc biệt là Tiêu Tương, là nguyên do gì khiến tỷ có thể dũng cảm bước đi trên con đường thương tâm này một lần nữa chứ. 

Haiz! 

Cả hai thở dài, khẽ quay người rời đi. Diệp Thành còn nhìn thấy bọn họ tay trong tay rời đi. 

Hai người vừa đi khỏi, ba bóng hình nữa tiến vào Ngọc Nữ Các. 

Thấy người tới, Diệp Thành nheo mắt nhìn, hắn bất chợt cau mày vì đây chính là Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân. 

Thấy ba người này, Sở Huyên và Sở Linh cũng phải cau mày, đặc biệt là Sở Huyên, cô ta ngăn bọn họ lại nhưng được Sở Huyên truyền âm ngăn cô lại. 

“Haiz, đúng là trời không bảo vệ nhân tài”, ba người bọn họ tiến lên trước thở dài, khuôn mặt giả vẻ nhân từ, Diệp Thành thậm chí có thể trông thấy khuôn miệng khẽ cười giễu cợt của bọn họ. 

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Ba lão tiện nhân, các ông thành ý đến đây để kéo thêm việc cho sư phụ tôi và Linh Nhi phải không? Được, lão tử nhớ rồi đấy”. 

“Hai vị sư muội đừng quá đau buồn”, bên ngoài, cả ba người lại thở dài nhìn Sở Huyên và Sở Linh. 

“Không tiễn”, Sở Huyên thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi. 

“Được thôi, được thôi”, cả ba người không hề tỏ ra tức giận, vốn dĩ bọn họ tới đây đã khiến người ta phải khó chịu rồi, bị đuổi đi cũng là việc nằm trong dự liệu từ trước, có điều trước khi rời khỏi Ngọc Nữ Các, bọn họ lại tặc lưỡi: “Cái gì gọi là báo ứng, đây chính là báo ứng đấy”. 

“Câu này, lão tử đây nhớ rồi đấy”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng, quan trọng hơn cả là Sở Huyên và Sở Linh trông giống như cô nhi quả phụ và ba người này rõ ràng tới để ức hiếp người khác, đây mới chính là lý do khiến Diệp Thành không thể nhẫn nhịn. 

Ngay sau đó, bên ngoài Ngọc Nữ Các liền có người đi vào, người này xuất hiện khiến Diệp Thành phải thẫn thờ, đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ở ngoại môn sao? 

Tô Tâm Nguyệt từ từ tiến lên trước nhưng Diệp Thành có thể trông thấy ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai. 

Diệp Thành còn có thể nghe ra được câu nói trong đầu của Tô Tâm Nguyệt: Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”. 

“Tô Tâm Nguyệt phải không, lão tử mà ra ngoài thì nhất định phải dạy cho cô biết thế nào là sát niệm, thế nào là chính quả, cái gì là chính đạo, cái gì là ma đạo”, Diệp Thành lạnh lùng bật cười. 

“Hai vị sư thúc, xin nén đau buồn”, Tô Tâm Nguyệt đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, trước khi đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh 

“Hiện giờ là lúc thích hợp nhất để nhìn ra lòng người”, trong Tiên Hư Giới, lại vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Thiện và ác của nhân tính đấy”. 

“Ta nhìn thấu rồi”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Có một số người tới vì thành tâm bái ta, ta phải cảm ơn bọn họ, nhưng có một số người tới đây vốn dĩ chỉ là để xem kịch, được thôi, đã thích xem kịch thì đợi linh hồn ta quy vị, ta phải mời bọn họ xem màn kịch hay”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận