Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 412: Chúng ta là thê tử của hắn

Trong Ngọc Nữ Các, vì sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn nên bầu không khí bỗng trở nên im ắng. 

Nơi này không ai nói lời nào, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không nói lời nào, từ từ đi vào, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc giường Băng Ngọc. 

Ông ta xuất hiện với dáng người vững chãi, bước đi vững vàng nhưng khi tới gần chiếc giường Băng Ngọc lại như dần mất sức, dáng vẻ già nua đi trông thấy, mỗi bước đi dần khuỵu xuống, mái tóc đen cũng điểm thêm sợ bạc. 

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành trầm lắng, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông này nhưng hắn vẫn ngẩng đầu. 

Cách cả hư vô mờ mịt, hắn vẫn có thể nhìn thấy dáng người run rẩy của Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt nhìn xa trông rộng chợt nhoà đi với từng giọt nước mắt lăn dài. 

Nhìn lòng người, nhìn thiện ác, nhìn chân tình! 

Những ngày này, Diệp Thành đã chứng kiến quá nhiều nhưng sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn lại khiến hắn trỗi lên cơn sóng lòng, mặc dù hắn thực sự không muốn thừa nhận nhưng sự thực thì trong người hắn có dòng máu của Hạo Thiên thế gia. 

Hiện giờ thấy phụ thân của mình ở đây, trái tim nguội lạnh của hắn lại trở nên xốn xang và phức tạp. 

“Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhìn thấy con trai mình nằm trên giường Băng Ngọc, người đau lòng phải không?”, Diệp Thành thầm nhủ, trong giọng nói còn mang theo sự bi thương. 

“Tiểu tử, ngươi hà tất phải vậy?”, trong Tiên Hư Giới vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Con người không phải thánh hiền, làm gì có ai chưa từng phạm sai lầm, vả lại cho dù là thánh hiền thì cũng có lúc phạm sai lầm, phải không nào?” 

“Ừm, đúng là chân lí”, Diệp Thành mỉm cười nói. 

“Xin lỗi đạo hữu, đạo hữu không thể đưa hắn đi”, bên ngoài vang lên giọng nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành phải chú ý. 

Khi hắn đưa mắt nhìn thì Hạo Thiên Huyền Chấn định đưa thi thể hắn ra khỏi chiếc giường Băng Ngọc nhưng bị Sở Huyên ngăn lại. 

“Ta là phụ thân của Diệp Thành, trong cơ thể Diệp Thành mang huyết mạch của Hạo Thiên thế gia, ta muốn đưa nó về nhà để nó về với nguồn cội”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói giọng khản đặc. 

“Nơi này cũng là nguồn cội của hắn”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói mang theo vẻ khẩn cầu, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn là phụ thân của Diệp Thành nhưng hiện giờ điều đó chẳng còn ý nghĩa nữa vì Diệp Thành đã chết, cô không muốn tia hi vọng cuối cùng của mình bị dập tắt. 

“Cội nguồn?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười bi thương, ông ta liếc nhìn những người xung quanh bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Hằng Nhạc, con ta đã mang trăm nghìn vết thương, đến thi thể của hắn mà các người cũng muốn làm tổn thương sao?” 

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc lần lượt cúi đầu áy náy. 

Đúng vậy, Diệp Thành đã phải chịu quá nhiều khổ ải ở Hằng Nhạc Tông, cái chết của hắn mặc dù do một vài nguyên nhân khác nhưng bọn họ cũng không tránh khỏi trách nhiệm, Hạo Thiên Huyền Chấn là phụ thân của Diệp Thành, ông ta sao có thể không oán hận cho được. 

“Cho dù thế nào thì đạo hữu cũng không được đưa hắn đi”, Sở Linh lên tiếng, cho dù chơi xấu cũng được, dùng vũ lực cũng được, mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó chính là không cho Hạo Thiên Huyền Chấn mang thi thể Diệp Thành đi, ngay cả khi ông ta là phụ thân của Diệp Thành cũng không thể được. 

Cô và Sở Huyên giống nhau, Diệp Thành đã chết rồi, cái gì mà Hạo Thiên thế gia, cái gì mà phụ thân thân sinh, bọn họ đều không chấp nhận, bọn họ chỉ chấp nhận Diệp Thành, mặc dù hắn chết nhưng bọn họ phải giữ lại hắn. 

“Cho ta một lý do không thể đưa Diệp Thành đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn bình tĩnh đến mức lạ thường, giọng ông ta khản đặc, mặc dù ông ta hết sức phẫn nộ nhưng tất cả đều bị sự áy náy và tự trách choán lấp, ông ta có thể oán hận mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không bảo vệ Diệp Thành chu đáo nhưng ông ta hiểu hơn ai hết người đáng hận nhất là chính mình. 

Cho nên ông ta mới bình tĩnh như vậy. Con ông ta đã chết, dù có nổi giận cũng không thể chữa được vết thương lòng. 

“Chúng ta là thê tử của Diệp Thành”, Sở Huyên và Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Hạo Thiên đạo hữu, không biết lí do này đã đủ chưa?” 

Lúc này, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà đến cả mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải nhìn Sở Huyên và Sở Linh, kể cả là người của Ngọc Nữ Phong như Trương Phong Niên và Hổ Oa cũng không kịp phản ứng lại. 

Haiz! 

Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, có lẽ tới bây giờ bọn họ mới hiểu được ý của Sở Huyên và Sở Linh, hoá ra hai người và Diệp Thành đã vượt qua mối quan hệ sư đồ từ lâu rồi. 

Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn thẫn thờ nhìn Sở Huyên và Sở Huyên tới hai, ba giây. 

Ông ta là phụ thân của Diệp Thành, hai vị nữ tiền bối trước mặt ngang hàng với ông ta lại là con dâu của ông ta, mặc dù ông ta không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Thành nhưng ông ta lại không hoài nghi. 

“Ta nói này, cha ngươi sẽ không hỏi hai người phía sư phụ ngươi đã mang thai đứa con của ngươi hay chưa chứ?”, trong Tiên Linh Hư, Thái Hư Cổ Long ho hắng. 

“Ngươi cút cho ta”, Diệp Thành sầm mắt mắng: “Giờ là lúc nào rồi, nếu là ngươi thì ngươi có hỏi không? Vô vị”. 

“Ta chỉ nói vậy thôi mà, ngươi cuống lên làm gì chứ?” 

“Ta không buồn quan tâm tới ngươi nữa”, Diệp Thành bực bội sau đó lại nhìn ra bên ngoài. 

Có điều lời của Thái Hư Cổ Long lại có lý. Theo như Hạo Thiên Huyền Chấn thấy, mặc dù Diệp Thành chết rồi nhưng Diệp Thành có hai người vợ, nói không chừng trong hai người này còn mang theo cốt nhục của hắn, nếu như vậy thì con của con trai ông ta chẳng phải cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia sao?” 

Đương nhiên, Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không hỏi vấn đề này. 

Và sự thực thì cho dù Sở Huyên và Sở Linh không hề mang thai đứa con của Diệp Thành thì hắn cũng nhận hai người vợ này. 

Ngọc Nữ Các vì câu nói của Sở Huyên mà chìm vào yên lặng. 

Câu nói của cô quả thực đã khiến Hạo Thiên Huyền Chấn không biết phải nói sao, ông ta chỉ khẽ khom người xoa lên má Diệp Thành, trong đôi mắt hãy còn giọt nước mắt lăn dài, có lẽ ông ta chưa bao giờ đau lòng như lúc này. 

Vẫn là sự trầm lắng, Hạo Thiên Huyền Chấn im lặng xoay người, mặt mày tái nhợt. 

“Gia chủ”, trưởng lão của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận