Chương 414: Kẻ trộm
Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm qua đi, mặt trời lại tới.
Lại là một đêm yên bình, thanh tĩnh.
Ngọc Nữ Các rất tĩnh lặng, Sở Huyên và Sở Linh đã rời đi, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh.
“Ngày mai mình có thể nhập hồn rồi”, Diệp Thành vừa vận dụng Man Hoang Luyện Hồn để luyện hoá linh hồn, vừa chống cằm, nhàm chán chờ thời gian trôi qua để được nhập hồn.
Nhưng sau khi Sở Huyên và Sở Linh rời đi, bên ngoài lại có tiếng động, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía ấy.
Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn trong trạng thái ẩn thân, Diệp Thành sử dụng Tiên Luân Nhãn cũng không thấy rõ hình dáng kẻ đó.
“Cát Thanh”, không bao lâu Diệp Thành đã nhìn thấu thân phận kẻ đó, đây chẳng phải sư phụ của Tề Dương sao? Ngày đó Tề Dương bị hắn đánh tàn phế trên chiến đài, Cát Thanh còn giận đùng đùng chạy tới Ngọc Nữ Phong đòi công bằng, nhưng bị Sở Huyên mời về.
“Nửa đêm canh ba lén lén lút lút tới đây làm gì?”, Diệp Thành bất giác nheo mắt, nhìn chằm chằm Cát Thanh.
Sau khi đi vào, Cát Thanh nhìn xung quanh trước, sau đó mới đến trước giường băng ngọc, nhìn cơ thể Diệp Thành từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười quái dị.
Sau đó, Cát Thanh phất tay lấy ra một chiếc bao tải lớn, đặt cơ thể Diệp Thành vào trong rồi vác đi.
“Chết tiệt!”, Diệp Thành đột nhiên chửi thề một tiếng trong Tiên Hư giới, cuối cùng hắn cũng hiểu ý đồ của Cát Thanh khi nửa đêm chạy tới Ngọc Nữ Phong, không phải đi nhầm mà là tới trộm đồ, hơn nữa còn là trộm cơ thể hắn.
Hiển nhiên Diệp Thành không ngờ tới tình huống này.
Hắn biết rõ bí mật của cơ thể mình, Cát Thanh tới trộm cơ thể hắn chẳng phải vì Tiên Luân Nhãn trong mắt trái của hắn sao?
Trong phút chốc, Diệp Thành nghĩ thông rất nhiều chuyện, thân phận của Cát Thanh không đơn giản như bề ngoài, rất có thể là gián điệp thế lực khác cài vào Hằng Nhạc Tông, vì Tiên Luân Nhãn nên mới tới trộm thân thể hắn.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành lại gào thét, hắn nhảy dựng lên như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn có thể tưởng tượng được kết cục của mình sau khi bị mang xác đi, chắc chắn Tiên Luân Nhãn sẽ bị móc ra, mà xác thịt vô dụng chắc chắn sẽ bị tiêu huỷ để xoá dấu vết.
Nhưng ngày mai hắn nhập hồn rồi, vào lúc mấu chốt này bị cướp thân thể, nếu thân thể bị tiêu huỷ, linh hồn giải được phong ấn chắc chắn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, khi ấy có thể hắn sẽ bị người khác bắt đi luyện đan bất cứ lúc nào.
Bây giờ, hắn chỉ hy vọng mấy người phía Sở Huyên phát hiện ra sự khác thường ở Ngọc Nữ Phong, nếu không cơ thể hắn mà bị mang đi thì chuyện nhảm nhí nào cũng có thể xảy ra.
Ầm!
Quả nhiên, Cát Thanh vừa ra khỏi Ngọc Nữ Phong, một tiếng nổ vang lên từ trên hư không cao tít, một lão già mặc đồ đen đang phá kết giới hộ tông của Hằng Nhạc Tông.
“Âm Minh tử tướng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã biết lão già áo đen đó là gì, tuy ông ta đã chết nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ, chẳng phải chính là Âm Minh tử tướng sao?
“Lại là người của Chính Dương Tông”, đã biết Âm Minh tử tướng đang tấn công kết giới của Hằng Nhạc Tông, đương nhiên Diệp Thành có thể nghĩ ra kẻ đứng sau chính là Chính Dương Tông, mà Cát Thanh cướp thi thể hắn không cần nói cũng biết ông ta chính là gián điệp Chính Dương Tông gài vào Hằng Nhạc.
“Tính toán hay lắm”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng: “Dùng Âm Minh tử tướng thu hút sự chú ý, để Cát Thanh nhân lúc hỗn loạn mang cơ thể mình đi sao?”
“Kẻ nào to gan vậy?”, một tiếng gầm thét vang lên từ thế giới bên ngoài, Thông Huyền Chân Nhân bước về phía đại điện, theo sau là Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông, mọi người đều đang điều khiển Thần hồng sát phạt về phía hư không.
“Âm Minh tử tướng”, Thông Huyền Chân Nhân xông tới trước tiên, vừa nhìn đã nhận ra lão già áo đen này chính là Âm Minh tử tướng.
“Bắt lại cho ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh.
Ngay sau đó, một Thái thượng trưởng lão xông lên, khí thế ngút trời, tu vi đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đấu với Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, ít nhất cũng nắm được tám phần cơ hội thắng.
Chẳng bao lâu lại có một Âm Minh tử tướng khác tới.
Thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lập tức sát phạt xông lên, lần này không như lần trước, lần này là ở Hằng Nhạc Tông, là địa bàn của họ, cao thủ rất nhiều, đương nhiên không sợ hai Âm Minh tử tướng này.
Ầm! Đùng đoàng!
Cuộc đại chiến vừa nổ ra, bầu trời đêm đen kịt trở nên vô cùng rực rỡ.
“Thế… Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn thế này đương nhiên các đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều nghe thấy.
“Không nhìn thấy sao? Có người tấn công Hằng Nhạc Tông của chúng ta”.
“Kẻ nào to gan dám trắng trợn công kích như vậy?”
Trong làn sóng bàn tán, ánh mắt mọi người đều tập trung lên khoảng không, làm gì còn ai chú ý tới Cát Thanh. Lúc này ông ta đã vác được thi thể Diệp Thành lén lút ra khỏi Hằng Nhạc Tông, sau đó lao vút đi như một đạo Thần hồng.
“Chẳng vui chút nào”, trong Tiên Hư giới, Diệp Thành day mạnh đầu mày, bia linh hồn bị phong ấn, không thể nhập hồn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cát Thanh trộm cơ thể mình đi.
“Tên nhóc xui xẻo”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, dường như đang ở Chính Dương Tông mà nó cũng biết chuyện gì xảy ra bên này.
Nghe thấy lời này của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành vội vàng đứng dậy, hỏi với vẻ đầy hy vọng: “Ngươi lợi hại như vậy có thể giúp ta phá phong ấn tự phong của Tiên Luân Nhãn không? Ta không muốn thành cô hồn dã quỷ đâu”.
“Tuy ta rất muốn giúp ngươi nhưng ta thật sự không làm được gì”, Thái Hư Cổ Long toàn năng lần này cũng nhún vai bất lực: “Ta vốn đang ở trạng thái phong ấn, hơn nữa ngươi còn đang ở trong cảnh giới ý thức của Tiên Luân Nhãn, cho dù ta muốn xen vào cũng không thể với tới!”
“Vậy ta không cứu được nữa rồi!”, Diệp Thành so vai gục đầu.
Nhưng lời hắn vừa dứt, thế giới bên ngoài lại vang lên tiếng nổ ầm trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!