Chương 417: Tiên Luân Thiên Đạo, mở
Diệp Thành nén lại suy nghĩ, hắn bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Hắc Sơn Lão Nhân cõng cơ thể hắn đi trong thông đạo không gian vả lại thông đạo không gian này quả thực quá dài, đi mất ba tiếng đồng hồ mà hắn vẫn không thấy điểm cuối cùng của thông đạo.
“Ôi trời, đây là địa trận hư không sao? Ba canh giờ rồi mà vẫn không đến được điểm cuối cùng”, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn ra ngoài.
“Xem ra vì cướp được thân xác ngươi mà ông ta phải trải qua không ít khổ ải nhỉ?”, trong Tiên Hư Giới vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Tạo nên một đại trận hư không thế này không phải chơi đâu”.
“Càng dài càng tốt”, Diệp Thành cười nói, hắn bất giác xoa vào mắt trái: “Ta cảm nhận được rồi, sức mạnh trong Tiên Luân Nhãn phục hồi rất nhanh, sức mạnh Huyền Dương đó cũng đang bị khí huyền dương kia loại bỏ”.
“Cũng đúng”, Thái Hư Cổ Long nói rồi chớp mắt như có thể nhìn thấu ánh mặt trời gay gắt trên cao, ánh mặt trời chói loá khiến con người ta không dám nhìn thẳng: “Tiểu tử, tính thời gian thì cũng sắp đến rồi, ngươi chuẩn bị tung đại chiêu đi”.
“Ta đã chuẩn bị từ trước rồi”, Diệp Thành nói kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.
Vào giây phút Hắc Sơn Lão Nhân đánh Sở Huyên bị thương, hắn đã cố gắng ngưng tụ sức mạnh của Tiên Luân Nhãn, lại thêm sức mạnh huyền dương trong Tiên Luân Nhãn không ngừng bị loại bỏ nên uy lực của Tiên Luân Nhãn cũng nhanh chóng được hồi phục.
“Đánh sư phụ ta bị thương, đáng chết”, Diệp Thành nắm tay thật chặt vang lên âm thanh rắc rắc, Tiên Luân Cấm Thuật đã ngưng tụ tới cực điểm, hắn chuẩn bị hiến tế tuổi thọ, một khi linh hồn quy vị, hắn không hề do dự mà tung cho Hắc Sơn Lão Nhân một đòn thiên chiếu.
“Vì có được ngươi mà ta phải khổ cực bao nhiêu”, bên ngoài, Hắc Sơn Lão Nhân mặc dù còn đang đi trong không gian nhưng có lẽ vì cảm thấy vô vị nên mới lôi cơ thể Diệp Thành trong bao tải ra.
Lúc này, ông ta nhìn cơ thể Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam như muốn tìm ra thứ gì đó có giá trị.
Có điều sau khi đảo mắt một lượt, Hắc Sơn Lão Nhân không thấy có gì đó giá trị, lúc này ông ta mới nhìn vào phần mắt trái của Diệp Thành, bỏ bao công sức như vậy, lại không tiếc xả thân vào chỗ nguy hiểm, tất cả cũng chỉ là vì bên mắt trái của Diệp Thành.
“Mắt trái của ngươi là của ta”, cuối cùng, Hắc Sơn Lão Nhân cũng bật cười u ám, đôi mắt vẩn đục loé lên ánh nhìn đáng sợ.
Nói rồi, ông ta không đợi được nữa, giơ bàn tay khô đét của mình toan đoạt đi mắt trái của Diệp Thành.
Thế nhưng khi Hắc Sơn Lão Nhân chuẩn bị chạm vào bên mắt trái của Diệp Thành thì cơ thể lạnh toát của Diệp Thành chợt run lên, hắn đột nhiên mở mắt: “Cũng vừa khít thời gian”.
“Ngươi…”, thấy Diệp Thành mở mắt, Hắc Sơn Lão Nhân đột nhiên biến sắc.
“Thiên chiếu”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, Tiên Luân Ấn Kí bên mắt trái của Diệp Thành từ từ chuyển động, một luồng sóng văn vô hình xuất hiện lấy mắt trái của hắn làm trung tâm lan ra bên ngoài khiến không gian trở nên méo mó.
Ở khoảng cách gần như vậy, đòn công kích bất ngờ ập đến khiến Hắc Sơn Lão Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lập tức trúng chiêu.
“Đây…đây là gì?”, thấy phần trán của mình hiện lên ngọn lửa màu đen dị thường, Hắc Sơn Lão Nhân tỏ vẻ kinh ngạc, ông ta nhận ra dưới ngọn lửa đang cháy bùng kia, phần đầu của mình dần biến mất, cơn đau đớn đột nhiên ập đến.
A…A….!
Hắc Sơn Lão Nhân ôm đầu lảo đảo, ông ta hét lên kinh hãi. Giây phút này, ông ta sử dụng rất nhiều bí pháp nhưng không thể dập tắt đi ngọn lửa màu đen kia, với kinh nghiệm vài trăm năm của ông ta thì ông ta không thể nào giải thích được tất cả những điều này, kể cả một người có tu vi như ông ta cũng phải sợ hãi.
Phụt!
Phía này, linh hồn của Diệp Thành quy vị, hắn phun ra ngụm máu, cơ thể lảo đảo.
Mặc dù linh hồn đã quy vị nhưng vết thương trên cơ thể hắn vẫn còn tồn tại, nên biết rằng hôm đó hắn bị cây trường thuẫn găm trên vách đá Quan Thiên, bị từng mũi tên đâm xuyên cơ thể nên phần cơ thể hắn căn bản tàn phế.
A…A…!
Hắc Sơn Lão Nhân vẫn đang gào thét, phần đầu của ông ta đã bị thiêu trụi một nửa, ông ta sợ hãi không ngừng vung tay, một chưởng tung ra đánh vào thông đạo không gian.
Bịch! Rầm! Rầm!
Sau hành động điên cuồng của ông ta, thông đạo không gian như xoay chuyển.
Thấy vậy, Diệp Thành tái mặt, hắn cố gắng đứng vững nhưng thân lại mang trọng thương, hắn lảo đảo, hiện giờ đến đứng hắn còn đứng không vững: “Mẹ kiếp, tên này điên rồi sao?”
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, âm thanh nứt vỡ vang lên, không gian như nứt lìa, cả thông đạo nhanh chóng hở từng phân từng phân một, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Hắc Sơn Lão Nhân cũng bị cuốn vào trong đó.
A…!
Dù là vậy thì trong bóng tối hỗn loạn, không gian nứt lìa vẫn vang lên tiếng gào thét của Hắc Sơn Lão Nhân.
“Ôi trời, không ổn”, Thái Hư Cổ Long như nhìn thấy cảnh tượng ở phía này, nó thót tim, nên biết rằng trạng thái lúc này của Diệp Thành chỉ còn lại nửa cái mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trong khe nứt không gian.
Tiên Thiên Canh Khí, mở!
Ngay lập tức, Diệp Thành dù còn nửa cái mạng cũng mở áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ lấy cơ thể mình.
Thế nhưng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trông như kim cang khó phá trong không gian nứt lìa nhanh chóng kia lại như tờ giấy mỏng manh, vừa được tế gọi ra chưa lâu nó đã lập tức vỡ tan, cơ thể của Diệp Thành không còn lớp bảo vệ!
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bay khắp nơi, cơ thể vốn dĩ đã tàn phế của hắn lại nhuốm thêm từng đường máu mới, rất nhiều phần xương bị lộ ra, nếu theo tốc độ này thì không quá một phút, hắn sẽ bị quện thành một cục thịt đỏ máu mất.
Lúc gấp gáp, mặt Diệp Thành mặt mày phẫn nộ, mắt trái còn đang chảy máu khẽ nhắm lại rồi lại lần nữa ngưng tụ đồng lực.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!