Chương 420: Chữ “thù”
Diệp Thành yên lặng ngồi xếp bằng.
Tu vi liên tiếp phá được bảy ải, tiến cấp quá nhanh nên hắn phải củng cố một chút.
Mà sau khi hắn khoanh chân ngồi xuống, từng túi đựng đồ bay ra khỏi cánh tay áo, sau đó chúng lần lượt nổ tung, từng viên linh thạch biến thành tro bay quanh người hắn, linh khí trong linh thạch tràn vào cơ thể.
Rắc! Rắc!
Từng mảnh linh thạch vỡ vụn, linh khí dâng trào tạo thành vòng xoáy binh khí, thông qua những lỗ chân lông lớn trên người thẩm thấu vào cơ thể.
Lúc này, người Diệp Thành như một cái động không đáy, liên tục hút lấy linh khí của linh thạch sau khi vỡ vụn.
Vì để củng cố tu vi mà lần này hắn đã dốc hết vốn, từng mảnh linh thạch đều là tiền! Đếm lại thì cũng vài triệu.
Không biết qua bao lâu, luồng khí ma sát quanh cơ thể Diệp Thành mới dần tụ lại trong người hắn.
Mái tóc dài màu đỏ máu của hắn phai màu và chuyển thành màu đen tuyền, bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín, thọ nguyên cũng tăng lên rất nhiều, bây giờ thọ nguyên đã không còn là vấn đề.
Dần dần, hắn rơi vào trạng thái nhập định như một vị thiền sư già, ngồi im bất động.
…
Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở.
Trong đại điện, Sở Huyên im lặng đứng đó, vẻ mặt buồn bã, cực kỳ cô đơn: “Xin lỗi vì không bảo vệ được thi thể của hắn, nhưng ta sẽ đi tìm, nếu thi thể của hắn vẫn còn thì dù ở chân trời góc bể ta cũng tìm”.
“Có lẽ đây là số mệnh của nó”, Hạo Thiên Huyền Chấn cất giọng khàn khàn, trong mắt đầy vẻ đau khổ, khi nói khoé miệng ông ta còn rỉ máu, hình như đã bị thương.
“Ta sẽ quay lại”, Sở Huyên nhẹ nhàng xoay người, ra khỏi đại điện như một làn gió.
…
Diệp Thành ngồi im như vậy chín ngày, trong túi đựng đồ không còn nửa viên linh thạch, thậm chí linh đan cũng tiêu hao rất nhiều.
Nhưng cũng may, dưới sự trợ giúp của hàng triệu linh thạch và linh đan thì tu vi của hắn đã hoàn toàn củng cố được ở tầng thứ chín cảnh giới Chân Dương, lần này tiến cấp quá nhanh, chính hắn cũng không ngờ tới.
Phù!
Sau khi thở ra một luồng khí đục, hắn mở mắt, hai đạo kinh mang bắn ra.
Bây giờ hai mắt hắn đã có sự thay đổi, trở nên trầm hơn nhưng thi thoảng lại loé lên ánh sáng huyền ảo, đôi khi lại lộ ra vẻ cuồng bạo và khát máu, cảm giác như mọi thứ đều không ổn định.
Woa!
Hắn duỗi người thật thoải mái rồi đứng bật dậy, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, khoé miệng hắn nở nụ cười sung sướng.
“Sức mạnh đồng tử của Tiên Luân đã khôi phục, nên rời đi rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn thế giới đen kịt xung quanh nhưng không định bước chân vào đó, bởi vì nó quá nguy hiểm.
Ngay sau đó, hắn phất tay áo lấy ra một con dao găm, vén mái tóc đang xoà xuống của mình lên: “Tiêu Tương sư tỷ, đệ muốn học theo tỷ”.
Nói xong, Diệp Thành cầm con dao, đặt lên trán bên trái của mình.
“Chữ này sẽ khiến ta ghi nhớ lưng ta mang theo thù hận, Tịch Nhan, tám nghìn sinh linh nước Sở, Doãn Chí Bình, Cát Thanh, Chính Dương Tông, nhà họ Tề, Thanh Vân Tông, nhà họ Vương, Linh Chân Thượng Nhân…”, Diệp Thành khắc rất chậm, mỗi một dao đều có máu chảy dọc xuống nhưng vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Chữ “thù” đó khiến người khác nhìn mà giật mình.
Hắn thực sự đã học theo Tiêu Tương.
Cho đến khi Tịch Nhan chết, hắn mới thực sự hiểu được cảm giác của Tiêu Tương, đó là hận thù, vì không thể quên, vì mãi mãi ghi nhớ nên cô không tiếc tự huỷ hoại dung mạo tuyệt đẹp của mình.
Giờ đây Diệp Thành cũng mang tâm trạng đó, chữ “thù” này sẽ khiến hắn ghi nhớ hắn đang mang huyết hải thâm cừu, ra khỏi hố đen không gian này, hắn sẽ phải bước đi trên con đường trải đầy xương máu.
Sau khi khắc xong chữ “thù”, hắn lấy mặt nạ Quỷ Minh đã vỡ ra đeo lên mặt, chỉ để lộ chữ “thù” đẫm máu.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau khi vòng xoáy thiên đạo xuất hiện, hắn bị cuốn vào trong, trong chớp mắt đã biến mất trong hố đen không gian.
Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở giữa những ngọn núi.
Hế?
Diệp Thành vừa ra đã thấy Thái Hư Cổ Long lười biếng nằm bò ở đó ngẩng đầu nhìn chín phân thân của mình, dường như nó có thể thông qua phân thân nhìn thấy hắn đang ở trong rừng núi.
“Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long vội nói: “Lão tử còn tưởng ngươi lạc trong đó rồi”.
“Cũng suýt lạc đấy”, Diệp Thành nhìn xung quanh, mặc dù là ban đêm nhưng hắn lại thấy cảnh tượng non xanh nước biếc, bầu trời đầy sao, trăng bạc kiêu ngạo, hắn còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Tất cả những thứ này so với hố đen không gian tối đen như mực, u ám, chết chóc vô tận thì thật sự quá tuyệt vời.
“Ở bên ngoài dễ chịu hơn nhiều!”, Diệp Thành tham lam hít lấy không khí trong lành.
“Cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín”, Thái Hư Cổ Long ngạc nhiên: “Mới chưa đầy nửa tháng mà ngươi đã tiến cấp nhanh vậy rồi! Ấy? Sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’, có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không?”
“Long gia à!”, Diệp Thành bỏ qua câu hỏi của Thái Hư Cổ Long, hắn nghi ngờ hỏi: “Ta nhớ ta đi vào hố đen không gian từ vết nứt không gian, sau khi đi ra tại sao lại ở đây? Không phải vào từ đâu thì ra ở đó sao?”
“Bình thường thì đúng là vào từ đâu ra ở đó, nhưng với tiền đề là sau khi vào hố đen không gian, ngươi phải đứng im không di chuyển, nếu ngươi di chuyển trong đó dù chỉ một bước thì sau khi đi ra sẽ không còn ở nơi ban đầu nữa, hiểu không?”
“Ồ, thì ra là vậy!”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng nếu ta đi một bước về phía Đông trong hố đen không gian, vậy khi đi ra ta cũng sẽ ở nơi cách vị trí ban đầu một bước về hướng Đông, phải không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu: “Nhưng lần này là ngoại lệ”.
“Lần này là ngoại lệ?”
“Ngươi có biết bây giờ mình đang ở đâu không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phân thân của Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Không biết”, Diệp Thành nói xong còn nhìn xung quanh, hắn chắc chắn mình chưa từng tới nơi này.
“Ta cũng không biết”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Nhưng ngươi có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể để ước định khoảng cách”.
“Hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, nhắm mắt lại, sau đó thiết lập liên hệ với phân thân, tập trung cảm nhận.
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt, vẻ mặt trở nên vô cùng đặc sắc: “Cách Chính Dương Tông hơn tám… tám triệu dặm về hướng chính Đông?”
“Mẹ nó chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Khi vào hố đen không gian rõ ràng mình vẫn ở Nam Sở, sao sau khi đi ra lại ở Bắc Sở? Hơn nữa còn là điểm cực bắc gần Bắc Sở”.
Nói đến đây, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Không như những gì ngươi vừa nói! Ta di chuyển trong hố đen không gian chưa tới ba mươi nghìn trượng, sao đi ra đã cách nơi ban đầu hơn tám triệu dặm chứ?”
“Vậy ta mới nói lần này là ngoại lệ!”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười ung dung, nhàn nhã: “Sở dĩ có tình huống này là do ngươi đi vào hố đen không gian từ vết nứt của không gian, mặc dù vết nứt không gian và hố đen không gian không nằm cùng một mặt phẳng, nhưng vì ngươi đi qua nên mới có sự đan xen, cũng chính khoảnh khắc này đã khiến không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi, nói như vậy ngươi hiểu không?”
“Không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dịch chuyển không theo quy tắc gì cả, cho dù lão tử bay ngày bay đêm cũng phải bay mười mấy năm rồi!”
“Chịu thôi, nó là thế đấy”.
“Hơn tám triệu dặm về phía chính Bắc của Chính Dương Tông, vậy nơi này hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên”, Diệp Thành xoa cằm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!