Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 426: Được đà lấn tới

“Trường Thiên, ông muốn được đà lấn tới à?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên Huyền Chấn dần tắt lịm, sắc mặt cũng tối sầm lại, trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng. 

Không chỉ mình ông ta, Hoa Tư cùng rất nhiều trưởng lão trong Hạo Thiên thế gia cũng chợt lạnh mặt hẳn lại. 

Được đà lấn tới! 

Lúc này, đến cả Diệp Thành cũng thoáng qua cái nhìn sắc lạnh. 

Mặc dù hắn luôn có cảm giác muốn xa lánh với Hạo Thiên thế gia, mặc dù hắn và mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hề có tình cảm với nhau nhưng dù sao hắn cũng là người của Hạo Thiên thế gia, bọn họ dù gì cũng là tỷ tỷ của hắn, hiện giờ thấy người ngoài ức hiếp bọn họ không kiêng dè gì như vậy, một người mang dòng máu Hạo Thiên thế gia như hắn đương nhiên sẽ không thể chấp nhận được chuyện này. 

Nhất thời, bầu không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt. 

“Hạo Thiên Huyền Chấn, ông nên nhớ, nếu như lần này các ông thua tiếp thì rất khó có cơ hội làm lại”, thấy từng cặp mắt lạnh lùng nhìn mình, Trường Thiên Chân Nhân cười u ám: “So với tương lai của Hạo Thiên thế gia, cũng chỉ phải bỏ ra ba nữ nhi mà thôi, các ông…” 

“Không cần phải nói nữa, Hạo Thiên thế gia chúng ta không đồng ý”, không đợi Trường Thiên Chân Nhân nói xong, Hạo Thiên Huyền Chấn đã ngắt lời một cách dứt khoát. 

Về điểm này thì Diệp Thành rất đồng tình, nếu như vì tương lai của gia tộc mà hi sinh con gái của mình thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng với Hạo Thiên Huyền Chấn. 

Cũng may sự thể hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn chứng minh ông ta là một người phụ thân tốt, chí ít thì trong việc này ông ta là một người tốt, điều này khiến Diệp Thành nảy sinh thiện cảm với ông ta. 

“Ta thấy rằng ông nên suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời”, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Trận chiến Nam Sở, Hạo Thiên thế gia tổn thất nghiêm trọng, còn ông bị đạo thương, nếu lần giao đấu này thất bại thì Hạo Thiên thế gia căn bản không còn tương lai, không bao lâu nữa sẽ bị nhà họ Viên và Âm Dương thế gia tôn tính, so với việc này thì ông lại xót ba nữ nhi của mình hơn sao?” 

Nói tới đây, Trường Thiên Chân Nhân không quên liếc nhìn mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Huống hồ đồ đệ Tu Minh của ta cũng là một nhân tài, lẽ nào không xứng với con gái ông?” 

“Bảo chúng ta lấy hắn, ông bớt mơ tưởng đi”, Hạo Thiên Thi Vũ lạnh giọng: “Đồ đệ của ông là loại người gì, người làm sư phụ như ông rõ hơn ai hết, những nữ tử vô tội chết thảm trong tay hắn không phải một nghìn thì cũng tám trăm”. 

Nghe vậy, sắc mặt Lý Tu Minh tối sầm cả lại: “Thi Vũ muội muội, muội đừng có nói quá lời”. 

“Ai là muội muội của ngươi?”, Hạo Thiên Thi Vũ hắng giọng. 

“Cô…” 

“Vậy thì Hạo Thiên đạo hữu, quyết định của ông là gì?”, Trường Thiên Chân Nhân liếc nhìn về bên này: “Ông nên biết không có đồ đệ Tu Minh của ta thì các ông nhất định sẽ bại trận”. 

“Không phải nói nữa, ta sẽ không đồng ý”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng đáp lời. 

“Đã vậy thì không có gì để nói tiếp nữa, Tu Minh, chúng ta đi, tới Âm Dương thế gia, vi sư thay con làm chủ, phục vụ miễn phí cho bọn họ”, Trường Thiên Chân Nhân đứng dậy, cười mỉa mai: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ông cứ đợi ngày Hạo Thiên thế gia bại trận đi”. 

“Ông…”, Hạo Thiên Huyền Chấn tức tối phun ra máu, mặt mày tái nhợt như tờ giấy. 

“Hừ, hừ…”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn ói ra máu, Trường Thiên Chân Nhân càng cười sung sướng hơn, nói rồi, ông ta quay người dẫn Lý Tu Minh rời đi. 

Thế nhưng đúng lúc này, một âm thanh chợt vang vọng khắp đại điện: “Trường Thiên Chân Nhân phải không? Bảo đồ nhi của ông đợi ta trên chiến đài của Thiền Uyên Hội Minh, ta sẽ chơi với hắn tới cùng”. 

Lời này vừa vang lên, không chỉ Trường Thiên Chân Nhân, Lý Tu Minh mà đến cả ánh mắt của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều đổ dồn sang phía Diệp Thành, đặc biệt là mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại nói lời này. 

Câu nói vừa rồi của hắn khiến một kẻ ngốc cũng nghe ra có ý gì, ý hắn sẽ tham gia Thiền Uyên Hội Minh, vả lại còn đại diện Hạo Thiên thế gia tham gia. 

Phía này, Trường Thiên Chân Nhân đưa mắt nhìn Diệp Thành giễu cợt: “Tiểu tử, ngươi là ai hả?” 

“Ta là Tần Vũ, xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân”, Diệp Thành nhếch miệng cười, nói. 

“Ngươi chính là Tần Vũ?”, Trường Thiên Chân Nhân nheo mắt nhìn. 

“Đúng thế”, Diệp Thành vừa nói vừa rót cho mình một chén rượu. 

“Hoá ra Tần Vũ trước nay không hề lộ diện lại trông đức hạnh như vậy”, Lý Tu Minh ở bên mỉa mai, hắn hất cằm cao ngạo, ánh mắt khiêu khích: “Còn ở cảnh giới Chân Dương, đúng là nực cười”. 

“Nghe ý này của ngươi thì ta rất giỏi”, Diệp Thành tự rót cho mình chén rượu, không buồn Lý Tu Minh lấy một cái. 

“Diệt ngươi chỉ bằng một ngón tay là được thôi”, Lý Tu Minh thản nhiên cười nói. 

“Cẩn thận tự đại quá sẽ tự đào hố chôn mình đấy”, Diệp Thành vừa nói vừa gãi tai, nói rồi hắn còn ngoáy ráy tai bắn ra ngoài. 

“Xem ra ngươi muốn thử thực lực của ta rồi”, Lý Tu Minh bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, nói rồi hắn cứ thế chạy xộc về phía Diệp Thành nhưng lại bị Trường Thiên Chân Nhân kéo lại, đây là Hạo Thiên thế gia, dám ra tay ở đây, ngoại trừ chán sống rồi. 

“Hạo Thiên Huyền Chấn, đây không phải là kẻ mà Hạo Thiên thế gia mời tới để đánh đấm chứ?”, Trường Thiên Chân Nhân liếc nhìn Diệp Thành rồi lại mỉa mai Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ha ha ha, đúng là nực cười, Hạo Thiên thế gia hiện giờ đã tới nước này rồi sao? Mời một tên xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, ông đang đùa tôi đấy à?” 

Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: “Là ta mời thì đã sao, ông có ý kiến gì à?” 

Nghe vậy, sắc mặt Trường Thiên Chân Nhân chợt tối sầm cả lại: “Được, được lắm”. 

“Tiễn khách”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói với giọng dứt khoát. 

“Các người cứ đợi đấy”, Trường Thiên Chân Nhân hắng giọng quay người toan rời đi. 

“Trường Thiên đạo hữu đợi đã”, ngay sau đó, bên ngoài đại điện có mười mấy lão già tóc bạc bước vào, trông có vẻ như là thái thượng trưởng lão của Hạo Thiên thế gia. 

“Trường Thiên đạo hữu đợi đã”, đi đầu với tốc độ nhanh nhất chính là Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông ta chỉ cần hai, ba bước đã tới trước mặt Trường Thiên Chân Nhân, chắp tay cười nói: “Việc này dễ thương lượng thôi, dễ thôi”. 

“Còn thương lượng cái đếch gì nữa, gia chủ nhà các ông đuổi khách rồi đấy”, Trường Thiên Chân Nhân hắng giọng. 

Nói rồi, Trường Thiên Chân Nhân không quên liếc nhìn Diệp Thành rồi nói bằng giọng quái dị: “Vả lại, các ông cũng đã mời được quý nhân rồi, cũng không cần đến chúng ta nữa”. 

Dứt lời, Trường Thiên Chân Nhân toan cất bước rời đi. 

“Trường Thiên đạo hữu, có gì từ từ nói”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vội kéo Trường Thiên Chân Nhân lại: “Việc này chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chúng ta sao có thể mời một đệ tử xếp thứ chín mươi chín thay mặt Hạo Thiên thế gia được chứ, còn điều kiện của Trường Thiên Chân Nhân thì Hạo Thiên thế gia ta đồng ý”. 

“Hạo Thiên Huyền Chấn con là gia chủ của gia tộc”, Hạo thiên Cảnh Sơn lạnh giọng: “Lẽ nào vì tương lai của gia tộc mà đến cả mấy đứa con gái cũng không nỡ?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận