Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 429: Một đêm nhảm nhí

Hai ngày tiếp theo Hạo Thiên thế gia bận rộn hơn rất nhiều, hầu như đều là chuẩn bị cho Thiền Uyên Hội Minh. 

Nhưng đó là chuyện của các trưởng lão. 

Còn các đệ tử tham gia Thiền Uyên Hội Minh lúc này đều đang yên tĩnh điều tiết hơi thở trong phòng, luôn giữ cho mình ở trạng thái tốt nhất. 

Phù! 

Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn duỗi eo thật dài, chín chu kỳ Man Hoang Luyện Thể và chín chu kỳ Man Hoang Luyện Hồn khiến hắn tràn đầy năng lượng, toàn thân dễ chịu. 

Diệp Thành uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. 

Không biết đến lúc nào hắn mới dời mắt, đi ra khỏi cổng khu vườn, dưới bầu trời sao, hắn nhìn Hạo Thiên thế gia thật kỹ coi như nhìn thay thân nương của mình. 

Phủ đệ của Hạo Thiên thế gia đúng là rất lớn. 

Đập vào mắt hắn là những đỉnh núi nhỏ, còn có cung điện, lầu các, đâu đâu cũng thấy có cây linh quả và linh thảo, nhưng so với Đan phủ của Đan Thành thì vẫn còn kém xa. 

Các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng khá nhiệt tình, ai nhìn thấy hắn cũng chào hỏi. 

Tâm trạng Diệp Thành không có gì thay đổi nhiều, vẫn bình lặng như màn đêm yên tĩnh này, hắn vẫn không có tình cảm gì với nơi đây, sở dĩ hắn ở lại giúp Hạo Thiên thế gia cũng là vì chút tình cảm nhỏ nhoi. 

“Sắp cởi rồi, sắp cởi rồi”, khi Diệp Thành đi ngang qua biệt uyển thì nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền ra từ bên trong. 

Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thành bất giác nhìn vào. 

Hắn nhìn thấy ba người rúc đầu trước cửa sổ, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên phía Trần Vinh Vân, điều kỳ lạ là ba người họ đều đang trong trạng thái ẩn thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì cũng khó phát hiện ra. 

“Nhìn cái gì vậy?”, Diệp Thành tò mò, bước vào khu vườn, nhỏ giọng lẩm bẩm. 

Có lẽ ba tên phía Trần Vinh Vân nhìn quá tập trung nên không phát hiện Diệp Thành đang đi tới, bọn hắn vẫn đang mở to mắt nhìn trộm căn phòng kia. 

Thấy vậy Diệp Thành càng tò mò hơn, hắn bước tới, ngó đầu vào xem cùng. 

“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!” 

Diệp Thành vừa ngó đầu, còn chưa kịp nhìn vào trong thì Trần Vinh Vân đã hét lên. 

Sau đó ba tên kia không ai nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, nghề của họ đâu chỉ là chịu đòn! Tốc độ chạy trốn cũng nhanh lắm, hơn nữa còn không phát hiện ra Diệp Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ. 

“Chuyện gì không biết”, Diệp Thành không nhìn họ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. 

Tuy nhiên, hắn vừa ngó đầu vào thì thấy một bàn tay đưa tới. 

Chát! Ruỳnh! 

Cửa sổ rơi xuống bay ra ngoài, mà Diệp Thành vừa ngó tới còn chưa thấy gì đã bị bàn tay ấy tát vào mặt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không phản ứng kịp, ngã nhào lên hòn non bộ. 

Chu choa! 

Diệp Thành chật vật bò dậy, che mặt, nhe răng trợn mắt. 

Keng! 

Hắn vừa đứng thẳng người thì một thanh sát kiếm đã lao vụt tới. 

Cảm nhận được sát ý, bản năng sinh tồn mách bảo Diệp Thành lùi lại sau, thế nhưng hắn vừa lùi lại một bước thì sát kiếm đáng sợ ấy đã dừng lại cách người hắn hai trượng. 

“Tần Vũ?”, ngay sau đó một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên. 

Nghe thấy giọng này, Diệp Thành mới phát hiện người cầm thanh sát kiếm chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt, lúc này cô đang tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai má đỏ bừng, trong mắt còn có tia lửa. 

Điều quan trọng nhất không phải điều này, mà là trạng thái của cô bây giờ, mái tóc ướt đẫm, trên cánh tay ngọc ngà còn đọng lại những giọt nước, thậm chí bộ nghê thường đang khoác trên người cũng vì ướt sũng mà dính sát vào da thịt, phác hoạ thân hình với đường nét gợi cảm. 

Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành trở nên cực kỳ đặc sắc, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì nhìn thoáng qua là biết Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa mới tắm xong! 

Đột nhiên hắn hiểu ra, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ba tên phía Trần Vinh Vân lén lén lút lút khi nãy. 

Chẳng trách bọn hắn lại ẩn thân, chẳng trách lại cười xấu xa đến thế, chẳng trách lại nhìn chăm chú như vậy, chẳng trách hắn vừa ngó vào đã bị một cái tát đánh bay, chẳng trách Hạo Thiên Thi Nguyệt lại phẫn nộ. 

Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ba tên kia đến đây là để nhìn trộm Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm. 

“Tần Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, tia lửa trong mắt bắn ra liên tục. 

Khốn kiếp! 

Diệp Thành đột nhiên cảm thấy không ổn. 

Tỷ tỷ, tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột của ta, trời đất chứng giám, ta thật sự không nhìn, ta chưa nhìn thấy gì cả, ta không biết tỷ đang tắm trong đó, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ta vừa mới ngó vào đã bị tỷ đánh bay ra. 

“Có chuyện gì vậy?”, khi Diệp Thành đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng hô hào. Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn ngã vào hòn non bộ gây ra động tĩnh lớn, không thu hút sự chú ý mới lạ. 

Tuy nhiên khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Thành lập tức tối sầm, bởi vì bọn họ chính là mấy tên phía Vi Văn Trác. 

“Thế này là thế nào?”, ba người bọn họ giả vờ nghi hoặc nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và Diệp Thành, hơn nữa phần lớn ánh nhìn đều đổ dồn vào Diệp Thành, biểu cảm trong mắt cũng rất kỳ quái: Sao tiểu tử này cũng ở đây? 

Ba tên bất giác sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý: Xem ra là lý tưởng lớn gặp nhau. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết cũng chạy vào, thấy cảnh tượng này cả ba cô gái đều hơi kinh ngạc. 

“Hắn… Hắn…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt định nói, nhưng lời đến bên miệng lại không thể diễn đạt thành lời. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, nếu nói ra Hạo Thiên thế gia sẽ nổi tiếng mất. 

Đột nhiên, má Hạo Thiên Thi Nguyệt đỏ bừng. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận