Chương 433: Đòi tiền
Ù! Ù! Ù!
Lập tức từng binh khí được triệu hồi, phóng ra đủ loại thần mang, từ bốn phương tám hướng bắn về Diệp Thành.
Ùng!
Diệp Thành cũng lấy vũ khí ra, đó chính là cây gậy răng sói màu đen nặng trịch, hắn vung lên, cây gậy khổng lồ còn phát ra tiếng vang ù ù.
Cút!
Nhìn thấy binh khí đang rơi xuống, Diệp Thành vung gậy ra.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh vang lên không phân thứ tự trước sau, binh khí kia bị Diệp Thành đập nát tại chỗ, chủ nhân của binh khí cũng hộc máu rồi bay ra ngoài.
Bang! Rắc! Bang! Rắc!
Tiếp đó, trên chiến đài lại vang lên những âm thanh như thế, mỗi lần Diệp Thành vung gậy răng sói lên đều có một binh khí bị nổ tung, mà chủ nhân của binh khí cũng không tránh khỏi liên luỵ, lập tức phản phệ máu chảy đầm đìa.
Chết đi!
Lý Tu Minh lại sát phạt tới, vẫn là thanh kiếm dài và mảnh được bao quanh bởi sấm sét đó, nhất kiếm sắc bén đâm tới từ phía sau Diệp Thành.
Diệp Thành cười khẩy, đột nhiên hắn xoay người, chẳng thèm nhìn đã vung gậy ra.
Keng! Rắc!
Những âm thanh thế này vẫn vang lên không theo thứ tự, sát kiếm của Lý Tu Minh lập tức nổ tung, còn hắn ta thì bị đánh bật lại bay ngược ra ngoài.
Trấn áp!
Bách Lí Đoan Mộc sát phạt tới từ trên hư không bằng một đại ấn với uy lực vô cùng đáng sợ.
Cút!
Diệp Thành trở tay tung ra một quyền, xuyên qua đại ấn ấy, cả người Bách Lí Đoan Mộc đều hộc máu bay ra ngoài, khi bay ngược lại cánh tay hắn ta còn nổ tung, toàn thân đẫm máu.
Cảnh tượng tiếp theo thực sự khiến người khác nhìn mà giật mình, Diệp Thành cầm gậy răng sói sát phát cả đoạn đường, nơi nào hắn đi qua mà có người đang đứng đều bị một gậy quật ngã.
Phụt!
Sau khi người cuối cùng ngã xuống, lúc này Diệp Thành mới cất cây gậy răng sói đi.
Trên chiến đài đầy máu tươi, tứ phía đều có những bóng người đẫm máu, tuy rằng vẫn còn thở nhưng đa phần đều đã tàn phế.
Phù!
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, lúc này mới vuốt tóc: “Không thể phủ nhận lửa giận trong lòng ta hôm nay hơi lớn”.
Hắn nói xong lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều im lặng.
Từng đôi mắt chấn động, kinh ngạc, khó hiểu, sửng sốt, miệng há hốc, còn có biết bao khuôn mặt hoá đá.
“Tiểu tử này từ hành tinh khác tới à!”, Vi Văn Trác mở miệng, vẻ mặt rất đặc sắc.
“Chẳng trách hắn nói không có việc của chúng ta”, Trần Vinh Vân nuốt nước bọt ừng ực.
“Không nhìn thì không biết, nhìn cái là hết hồn! Tiểu tử này quá lợi hại!”, Ly Chương tấm tắc cảm thán.
“Xem ra chúng ta không tới để đánh nhau mà tới để làm khán giả”, Từ Nặc Nghiên cũng thở dài.
“Những người kia đều là đệ tử trong bảng Phong Vân đó! Không ngờ thậm chí còn chẳng có cơ hội trở mình trong tay hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt che miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
“Chuyện… Chuyện này quá…”, Hạo Thiên Huyền Hải há hốc miệng, không biết nên hình dung thế nào.
“Hoa Tư, vậy là kết thúc rồi sao?”, dù là Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng kịp.
“Có lẽ vậy”.
Sau đó mọi người lần lượt phản ứng lại, hội trường lập tức bùng nổ: “Thực sự quá nhanh!”
“Hắn đứng thứ chín mươi chín trong bảng xếp hạng ư?”
“Một mình hắn khiêu chiến với mười tám đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa thứ hạng đều cao hơn hắn, trận này thật sự quá đỉnh!”
“Toàn bộ quá trình cũng chỉ có một phút, sao hắn có thể lợi hại đến vậy?”
“Chuyện… Chuyện này không thể nào”, người không thể chấp nhận được nhất ở đây là nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên, sau khi hai người phản ứng lại thì đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn lên chiến đài với vẻ mặt không tin được.
Nhưng đây là sự thật! Mười tám đệ tử của hai nhà đều đã ngã xuống, hầu hết đều bị đánh tàn phế.
Thật sự thất bại cực kỳ thê thảm! Từ khi tổ chức Thiền Uyên Hội Minh đến nay, họ chưa bao giờ thất bại thảm hại như thế, cho dù khi Hạo Thiên thế gia ở thời kỳ đỉnh phong thì họ cũng chưa từng thất bại toàn tập như này!
Đặc biệt là phía Thiền Uyên Chân Nhân, biểu cảm của bọn họ là kỳ lạ nhất.
Trận chiến này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ chỉ có một phút! Kết thúc nhanh vậy sao?
Trong trí nhớ của họ, trong lịch sử Thiền Uyên Hội Minh, có lẽ đây là lần kết thúc nhanh nhất, những năm trước đều kéo dài ba ngày, lần này chỉ một phút đã xong chuyện, nhanh đến mức không thể tin nổi.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã kéo Lý Tu Minh lên.
So với những người khác thì hắn ta vẫn ổn, nhưng với tiểu tử trước mặt này, hắn thật sự từng có ý giết người, nhớ lại đêm đó khi ở đại điện Hạo Thiên thế gia, hắn và sư phụ Trường Thiên Chân Nhân của hắn đã sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thế nào.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào”, Lý Tu Minh vừa ho ra máu vừa điên cuồng gào thét.
Diệp Thành mặc kệ hắn ta, chỉ nhìn Trường Thiên Chân Nhân đang ngồi trên ghế vẫn còn chưa phản ứng lại với vẻ mặt hứng thú: “Tiền bối, ta nên giết đồ nhi của ông không? Giết hay không giết đây?”
Trường Thiên Chân Nhân giật mình, đứng bật dậy, giận tím mặt quát: “Tha cho ta đồ nhi của ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”.
“Đương nhiên ta không thể tha được rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Vừa nãy đã nói rõ rồi, đánh cược bằng tính mạng, bọn họ thua, đương nhiên ta sẽ lấy mạng bọn họ. Tiền bối à, ông nói xem có phải như vậy không?”
“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy”, Trường Thiên Chân Nhân giận dữ hét lên, uy lực mạnh mẽ lập tức xuất hiện khiến cho chiến đài nứt ra từng chút.
“Trường Thiên”, Thiền Uyên Chân Nhân hừ lạnh, khí thế đột nhiên xuất hiện, đẩy lùi toàn bộ uy thế của Trường Thiên Chân Nhân: “Đây là Thiền Uyên Cổ Thành, ngươi không được hỗn xược”.
“Hắn bắt đồ nhi của ta”, Trường Thiên Chân Nhân lạnh giọng quát.
“Lời này của tiền bối sai rồi”, Diệp Thành cười khẩy: “Chúng ta đã đánh cược, khi chúng ta cược ông không đứng ra, bây giờ thấy đồ nhi mình thua thì ông lại nhảy ra càm ràm, ông cho rằng phía tiền bối Thiền Uyên bị mù sao? Cược thì phải chấp nhận, ta sẽ lấy mạng hắn”.
Nói đến đây, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nhưng ta là người tốt bụng, nếu ông đưa cho ta ba đến năm triệu thì ta sẽ cho qua chuyện này”.
“Ta thấy ngươi chán sống rồi”, Trường Thiên Chân Nhân tức giận, đột nhiên ông ta giơ tay lên, vươn về phía chiến đài.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé trên bục chiến đài, một cánh tay của Lý Tu Minh đã bị Diệp Thành bẻ gãy tại chỗ.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, tiểu tử này quá kinh khủng, hắn thật sự dám làm!
A!
Vài ba giây sau Lý Tu Minh mới phản ứng lại, hắn đau đớn gào thét thảm thiết.
“Không ngờ ngươi, không ngờ ngươi lại dám… Ta giết ngươi”, Trường Thiên Chân Nhân rống giận rồi lập tức xông lên chiến đài.
Phập!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!