Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 435: Chữa lành đạo thương

Buổi tối, Hạo Thiên thế gia chuẩn bị tiệc chúc mừng cực kỳ lớn cho Diệp Thành, coi như là bữa tiệc ăn mừng của cả gia tộc. 

Bầu không khí của bữa tiệc rất vui vẻ, Diệp Thành trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. 

Tuy nhiên cũng có người lộ vẻ bối rối trên gương mặt, đó là các Thái thượng trưởng lão bình thường của Hạo Thiên thế gia, nhất là Hạo Thiên Cảnh Sơn, khi nghe đến chuyện Thiền Uyên Hội Minh, suýt nữa ông ta ngã xuống khỏi ghế. 

Khuôn mặt già nua của ông ta nóng bừng, sống mấy trăm năm rồi không ngờ vẫn nhìn nhầm, nói dễ nghe là cái nhìn thiển cận, nói khó nghe là mắt chó coi thường người khác. 

Nhưng Diệp Thành chẳng quan tâm những điều này, hắn không có tâm tư tranh cãi mấy đạo lý này với người của Hạo Thiên thế gia. 

Tiệc rượu đến tận khuya vẫn chưa kết thúc, một đám ông già say khướt, mặt đỏ tía tai, bước đi loạng choạng. 

“Tần Vũ tiểu hữu à!”, Hạo Thiên Huyền Hải kéo tay Diệp Thành, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tiểu hữu vẫn chưa có vợ đúng không?” 

“Con…” 

“Ngươi thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”, không chờ Diệp Thành nói xong, Hạo Thiên Huyền Hải đã nháy mắt với hắn: “Hay là hai con tìm hiểu đi?” 

“Thúc công, thúc nói gì vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giậm chân, hai má ửng hồng, tức giận lườm Hạo Thiên Huyền Hải, xoay người bỏ chạy như chạy trốn. 

Khoé miệng Diệp Thành đã giật hơn chục lần. 

Thử đến với Hạo Thiên Thi Nguyệt? Đùa gì vậy? Đó là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, hắn với Sở Huyên mà kết hôn thì gọi là sư đồ luyến, nhưng kết hôn với Hạo Thiên Thi Nguyệt thì sẽ là loạn luân. 

Diệp Thành đang nghĩ, nếu bây giờ hắn tiết lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Hải có sợ hãi khóc ngay tại chỗ không? 

Đôi khi, không biết thân phận thật sự của người khác tốt nhất không nên tuỳ tiện làm mai mối cho người ta, biết đâu họ lại là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha thì sao? 

Diệp Thành rất tự giác tránh xa ông ta. 

Nếu mấy ông già say rượu này đều kéo hắn nói chuyện tìm vợ thì nhảm nhí biết bao. 

Mặc dù bây giờ hắn đang dùng thân phận Tần Vũ, nhưng hắn biết sớm muộn gì hắn cũng khôi phục lại thân phận Diệp Thành, sớm muộn gì cũng có ngày Hạo Thiên thế gia biết thân phận thật của hắn, như vậy khi gặp nhau không xấu hổ được sao? 

“Sao không ai nói đến chuyện tìm vợ cho ta vậy?”, ba tên Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương thấy Diệp Thành được mọi người chú ý thì bất giác tặc lưỡi: “Tên này nổi tiếng cái là khác ngay”. 

“Thất Tịch Cung ta nhiều lắm, các huynh có muốn chọn vài người không?”, Từ Nặc Nghiên cười tủm tỉm nhìn ba người. 

“Coi như chúng ta chưa nói gì”, ba người đồng loạt ho khan, hơn nữa bọn họ đều vô thức đánh trống lảng, mỗi khi nói đến Thất Tịch Cung, họ đều cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu. 

Diệp Thành bên này đã lẻn ra khỏi đại điện. 

Phù! 

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít sâu một hơi không khí trong lành: “Giúp ông ấy chữa lành đạo thương xong thì đi thôi”. 

Nghĩ đến Hạo Thiên Huyền Chấn, tâm trạng của Diệp Thành lại phức tạp, nếu không biết ông ấy có đạo thương thì hắn sẽ không đến Hạo Thiên thế gia, có lẽ mục đích thực sự của hắn không phải để mượn truyền tống trận mà là để giúp Hạo Thiên Huyền Chấn. 

Trong lòng nghĩ vậy, hắn đã băng qua một cây cầu đá nhỏ, đi về nơi ở của Hạo Thiên Huyền Chấn. 

Nhưng vừa đến chỗ rẽ, hắn thấy một thiếu niên đang trèo cây hái linh quả, một tay cầm túi đựng đồ, một tay cầm linh quả, hơn nữa còn chọn những quả to mà hái. 

“Tử Viêm, nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài hái trộm linh quả, cẩn thận bị bắt!”, Diệp Thành thoáng dừng bước. 

“Có thể ngày mai tỷ tỷ xinh đẹp kia sẽ tới đón đệ”, Tử Viêm vừa nói vừa nhét linh quả vào túi đựng đồ: “Đệ phải hái nhiều một chút, như thế sẽ không mất tiền mua”. 

“Thật là…”, Diệp Thành cảm thán rồi xoay người rời đi. 

Sau vài ngã rẽ, hắn tới được biệt uyển nơi Hạo Thiên Huyền Chấn ở. 

Vừa bước vào hắn đã thấy khắp vườn đều treo tranh chân dung trên cây linh quả, những bức tranh chân đung đó đều là hình hắn, mãi đến tận sâu bên trong hắn mới thấy Hạo Thiên Huyền Chấn, ông đang ngồi dưới gốc cây linh quả khắc tượng gỗ. 

Ở đây không chỉ có ông mà còn có cả Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt, họ đang pha trà cho ông. 

Hoa Tư và Hạo Thiên Huyền Chấn thì không sao, nhưng khi Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn thấy Diệp Thành, không biết làm sao mà cô lại vô thức né tránh ánh mắt của hắn. 

“Tần Vũ tiểu hữu, sao ngươi lại ra đây?”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười hỏi. 

“Tiền bối là gia chủ mà không có mặt, ta uống vài ly cho có là được rồi”, Diệp Thành cười nhẹ đáp lại. 

“Những ngày này ta không thích những nơi ồn ào, yên tĩnh một chút vẫn hơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn vừa dứt lời, khoé miệng đã trào máu, vẻ mặt ông đầy vẻ ốm yếu, có vẻ đạo thương lại phát tác. 

Thấy vậy, Diệp Thành bước về phía trước, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Hạo Thiên Huyền Chấn, sau đó gọi thiên lôi đã biến thành màu tím ra, đẩy vào cơ thể ông, bao bọc lấy linh hồn của ông. 

“Ngươi còn có cả thiên lôi?”, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà ngay cả Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hoa Tư đang pha trà đều giật mình. 

“Vô tình có được thôi ạ”, Diệp Thành cười nhạt trả lời. 

“Có chân hoả, lại có cả thiên lôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn ngơ ngác nhìn Diệp Thành, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, dường như ông lại nhớ đến con mình, vì hắn cũng có chân hoả và thiên lôi. 

Ưm… 

Ngay sau đó, khuôn mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lộ ra vẻ đau đớn, bởi vì thiên lôi của Diệp Thành đã bao quanh linh hồn của ông. 

“Tiểu hữu, ngươi…” 

“Ngươi làm gì phụ thân ta?” 

Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới. 

“Đạo thương trong cơ thể người, dược hay thạch đều vô dụng, cần dựa vào thiên kiếp để gột rửa mới lành được”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói: “Thiên lôi của ta có từ thiên kiếp, vậy nên có thể chữa lành đạo thương”. 

“Thiên kiếp có thể chữa được đạo thương?”, ba người đều giật mình thảng thốt. 

“Tiền bối cố nhịn đau một chút”, Diệp Thành không giải thích nhiều, thiên lôi đã tiến về phía vết sẹo trên linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, sau đó từ từ luyện hoá, phục hồi vết nứt. 

Ưm… 

Chẳng mấy chốc, trên mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lại lộ vẻ đau đớn, cảm giác đau đớn đến từ sâu trong linh hồn khiến ông rùng mình, đổ mồ hôi lạnh. 

Mà Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh vừa lo lắng vừa hy vọng, họ thật sự hy vọng như Diệp Thành nói, thiên lôi của hắn có thể chữa lành đạo thương, như vậy Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không phải chịu đau đớn do đạo thương gây ra nữa. 

Roẹt! Roẹt! 

Trong khu vườn nhỏ im ắng chỉ có tiếng sấm chớp vang lên liên hồi. 

Sắc mặt Hạo Thiên Huyền Chấn đã tái nhợt như tờ giấy, dù ông có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng người vẫn không kìm được run lên. 

Mà Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, đạo thương của Hạo Thiên Huyền Chấn nặng hơn Liễu Dật rất nhiều, hơn nữa linh hồn của ông cực kỳ bất ổn, hắn không dám lơ là, chỉ có thể cẩn thận tiến hành, trán hắn cũng đầy mồ hôi. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận