Chương 443: Thiên kiếp cuồng nộ
Hự!
Một âm thanh vang lên trong hư không, tu vi của Diệp Thành đột nhiên đột phá lên cảnh giới Linh Hư.
Rầm! Đùng!
Sau khi tu vi của Diệp Thành tiến giới, bầu hư không đột nhiên vang lên liên tiếp tiếng sấm sét.
Tiếp đó, mây đen cuồn cuộn kéo tới, dày đặc vô cùng khiến cả bầu trời như bị che lấp, như muốn đè bẹp cả mặt đất. Trong mây đen, từng đạo lôi điện như con rắn trườn qua bầu trời, một sự uy nghiêm không cho phép xâm phạm cứ thế hiển hiện.
“Chuyện…chuyện gì đây?”, những kẻ mạnh từ tứ phương xuất hiện chuẩn bị diệt Diệp Thành đột nhiên khựng lại, bọn họ vô thức nhìn vào hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được áp lực mạnh mẽ kia, bọn họ bất giác rùng mình.
“Thiên lôi mạnh quá”, lúc này, đến cả lão tổ của nhà họ Viên cũng thẫn thờ nhìn vào hư không, mặt mày tái nhợt.
“Là thiên kiếp”, Thương Minh Thượng Nhân hiểu sâu biết rộng cũng lên tiếng, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt, theo như hiểu biết của ông ta thì đương nhiên nhận ra dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến.
“Thiên…thiên kiếp?”, tứ phương xôn xao, cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy. Mặc dù bọn họ có tu vi không hề yếu nhưng khả năng còn kém xa, tu đạo vài trăm năm, bọn họ chưa bao giờ thấy thiên kiếp, có người thậm chí còn chưa từng thấy hình dạng của thiên kiếp thế nào.
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng ngỡ ngàng, đây là câu hỏi mà người ta quan tâm nhất vào giờ phút này.
“Là gia gia ta đây”, và câu hỏi của tứ phương cũng có hồi đáp. Tiếng hô của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Có lẽ vì phải độ kiếp nên trong tiếng hô của hắn còn có cả tiếng roẹt roẹt của lôi điện, khiến kẻ mạnh tứ phương run rẩy.
Lúc này, hắn đứng trong hư không, toàn thân chói loá, cơ thể đứng thẳng sừng sững giữa không gian. Trời đấp tối đen còn hắn lại hiện lên như vì sao sáng chói.
“Là thiên kiếp của hắn, cái này…”
“Hắn tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, chẳng trách…”
“Sao…sao có thể?”, lúc này, kể cả là Thương Minh Thượng Nhân cũng phải biến sắc, một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương tiến giới tới cảnh giới Linh Hư mà dẫn ra được thiên kiếp khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang làm ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. Trong hư không đã có từng tia sét đánh xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Roẹt!
Hành động của Diệp Thành như khiến trời cao phẫn nộ, sấm sét mạnh mẽ liên tục giáng xuống.
Thấy vậy, Diệp Thành vội quay người, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cứ thế tiến về phía Thương Minh Thượng Nhân. Thiên kiếp bắt đầu rồi, hắn đương nhiên phải chăm sóc thật kĩ mấy người này, trước đó không lâu, hắn đã phải chịu thiệt không ít lần trong tay Thương Minh Thượng Nhân.
Thấy Diệp Thành di chuyển về phía mình, Thương Minh Thượng Nhân tái mặt, vội lùi về sau.
Thương Minh Thượng Nhân sao có thể không nhìn ra được âm mưu của Diệp Thành chứ. Nếu hắn lôi ông ta cùng độ kiếp thì một người chưa từng độ kiếp như ông ta không biết có bị thiên kiếp đánh chết hay không.
“Chạy gì chứ?”, thấy Thương Minh Thượng Nhân nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành như một đạo thần mang bay tới.
Sau bước di chuyển của hắn, biển thiên lôi rợp trời kia cũng di chuyển theo. Hắn đi tới đâu, biển thiên lôi theo tới đó, đương nhiên, tất cả những người trong phạm vi mà thiên lôi bao trùm sẽ bị kéo đi ứng kiếp.
Không cần Viên Thương nhắc nhở, kẻ mạnh ở tứ phương đã phải tự giác lùi về sau.
Chỉ có điều Thương Minh Thượng Nhân phía này có phần bi thảm. Ông ta là đối tượng được Diệp Thành chú ý chăm sóc nhất, ông ta chạy một tấc, Diệp Thành đuổi theo một tấc, biển thiên lôi khổng lồ kia cũng nhanh chóng đưa Thương Minh Thượng Nhân vào phạm vi lôi kiếp.
Phụt!
Sau một đạo lôi kiếp giáng xuống, cơ thể của Thương Minh Thượng Nhân lập tức bị đánh cho rách toạc da thịt, ông ta còn chưa kịp đứng vững thì đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, cơ thể cứ thế bị đánh cho máu me đầm đìa.
“Hộ thể”, Thương Minh Thượng Nhân biến sắc, vừa lùi về sau vừa tế gọi ra lư đồng là binh khí bản mệnh của mình.
“Đi đâu?”, Diệp Thành như con súc sinh, hắn lập tức lao lên, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà nhanh chóng di chuyển. Hiện giờ hoả khí của hắn không vừa, đặc biệt là nhằm vào Thương Minh Thượng Nhân. Nếu không phải vì ông ta thì hắn cũng sẽ không bị phát hiện, cũng có lẽ vì vậy nên hắn mới chú ý chăm sóc kĩ lưỡng cho ông ta một chút.
“Ngươi đáng chết”, Thương Minh Thượng Nhân với bộ dạng thảm hại tức tối đến mức nội thương toàn thân, ông ta muốn sát phạt lên phía trước nhưng lại sợ biển thiên lôi kia nên chỉ có thể nhanh chóng lùi về sau và bị Diệp Thành đuổi chạy toán loạn.
“Uy lực của thiên kiếp này quá mạnh”, sắc mặt của mấy người phía Viên Thương cũng tái mét, đến cả Thương Minh Thượng Nhân mà còn không dám đối kháng, nếu là bọn họ thì đương nhiên sẽ nghĩ đến việc chạy đầu tiên.
Và thực tế thì Thương Minh Thượng Nhân cứ thế bỏ chạy rồi chạy tới phía bọn họ. Diệp Thành phía sau ông ta cũng đuổi theo. Hắn đã tới rồi, biển thiên kiếp kia đương nhiên cũng tới theo.
Ôi trời!
Thấy Thương Minh Thượng Nhân chạy về phía này, mấy người phía Viên Thương hằn học. Bao nhiêu nơi để chạy không chạy, ông chạy về phía chúng tôi làm gì, ông tốt bụng thật đấy.
Ngay sau đó, mấy người phía Viên Thương không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Phía sau, biển thiên kiếp kia vẫn không ngừng di chuyển, mỗi nơi nó đi qua, núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nơi nào cũng để lại dấu tích của sự đổ nát và hoang tàn.
“Động tĩnh lớn thế này là vì lý do gì chứ?”, ở cách đó vài trăm dặm, gần như tất cả tu sĩ đều nhìn về hướng này, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Rõ ràng là ban ngày mà sao trời bên đó lại tối đen như vậy?”
“Sao ta lại nghe có tiếng sấm sét nhỉ? Hay là ta nghe nhầm?”
“Thiên kiếp, bên đó vừa truyền tin về có người độ kiếp”, trong đám người vang lên tiếng xôn xao.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Mau, mau xem, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ từng thấy thiên kiếp”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!