Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 445: Thái Ất Chân Nhân

Phía trước có người xếp hàng lên Truyền Tống Trận. Diệp Thành đưa mắt nhìn, hắn tự giác đứng vào cuối cùng.

“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có người dẫn tới thiên kiếp, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới không Minh bị đánh chạy toán toạn”.

“Nghe nói thì nghe nói rồi nhưng ta không kịp tới, ta từ Phong Nguyệt Cổ Trấn truyền tống tới thì đã muộn rồi”

“Thật đáng tiếc”.

Phía trước cũng có những người đang xếp hàng lên Truyền Tống Trận nhàn rỗi nói chuyện khiến Diệp Thành đứng sau gại gãi mũi. Nếu như để bọn họ biết người làm loạn cả Bắc Chấn Thương Nguyên tối qua chính là người cuối cùng trong cùng hàng với bọn họ thì khong biết bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào.

“Tiểu tử, ngươi đi đâu?”, thế rồi cũng tới lượt Diệp Thành.

Người trấn thủ Truyền Tống Trận là một lão già tóc bạc, giọng nói ôn hoà giống như một lão gia gia hiền lành, so với Viên Trí tối qua thì ông ta mạnh hơn rất nhiều.

“Phong Nguyệt Cổ Thành ạ”, lão già ôn hoà nên Diệp Thành rất lễ phép đáp lời.

Còn Phong Nguyệt Cổ Thành là nơi mà trước đó Diệp Thành đã từng tìm hiểu, cách nơi này không xa vả lại còn ở phía nam, quan trọng hơn cả đó là Phong Nguyệt Cổ Thành có Truyền Tống Trận loại to, và đây mới chính là mục đích của hắn.

“Một trăm nghìn linh thạch”, lão già lại mỉm cười ôn hoà, nói.

“Rẻ hơn Thương Lang Cổ Thành nhiều”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, hắn mỉm cười đưa túi đựng đồ, sau khi giao tiền xong, hắn liền bước vào Truyền Tống Trận nhưng bị lão già chặn lại.

“Tiểu hữu, xin đợi một chút, Phong Nguyệt Cổ Thành có người muốn Truyền Tống tới đây”, lão già khẽ xua tay.

Diệp Thành mỉm cười đứng yên một bên.

Mặc dù hắn không hiểu lắm về Truyền Tống Trận nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, chỉ cần là Truyền Tống Trận trong cổ thành thì đều có hai hướng, có thể truyền tống đi và truyền tống lại, và nếu phía đối diện có người muốn truyền tống lại thì phía này nhất định phải đợi, hai bên cùng truyền tống rất có khả năng dẫn tới thông đạo không gian nứt vỡ.

“Nhà họ Viên mang sẵn linh thạch, lên đỉnh Tử Sơn chuộc người của mình về”, khi Diệp Thành đang đứng đợi, một giọng nói hùng hồn từ phía xa truyền tới có vẻ như dùng bí pháp truyền âm mạnh mẽ để truyền âm.

“Ôi trời, lão tử đang đau đầu vì không tìm được ngươi đây”, Diệp Thành trên tế đàn nghe vậy thì lập tức lên tiếng mắng chửi, hắn nhảy khỏi tế đàn.

Cũng vì đêm hôm trước, ngoài Diệp Thành ra còn có kẻ khác trói người nhà họ Viên nên mới khiến hắn bị vạ lây thêm tội, đến mức tiền không lấy được mà còn bị cả đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh truy sát.

Hiện giờ biết được kẻ đó lộ diện, Diệp Thành đương nhiên phải lôi tên đó ra ánh sáng.

“Tiểu hữu, linh thạch của tiểu hữu”, thấy Diệp Thành đã bước lên kiếm bay lên trời, lão già trên tế đàn bất giác hô gọi.

“Người cứ ghi lại”.

“Tiểu tử liều lĩnh”, lão già cười bất lực.

Lúc này, Truyền Tống Trận sáng lên, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện, và bước ra từ phía sau, đó là một nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường với mái tóc bạc, vẻ mặt tiều tuỵ.

Không biết nếu như Diệp Thành đi muộn một chút và nhìn thấy người này thì hắn có thẫn thờ đứng tại chỗ không nữa.

Đỉnh Tử Sơn, vẫn là đỉnh Tử Sơn.

Người nhà họ Viên còn chưa tới, trên đỉnh Tử Sơn đã tụ tập rất nhiều người, không cần nói cũng biết bọn họ đều là những người nhàn rỗi đến xem kịch.

“Hai ngày nay nhà họ Viên làm sao thế, liên tục có người tới gây rắc rối”.

“Đều do họ tự chuốc lấy thôi, ai bảo hung hăng phách lối quá làm gì! Nhìn xem, báo ứng đó!”

“Nhưng mà lôi kiếp hôm qua thật sự quá đã”.

Giữa những tiếng xì xào, Diệp Thành đã leo lên được đỉnh Tử Sơn, trốn vào trong đám đông, nhìn lão già thô bỉ đang ngồi vắt chéo chân phía xa.

Lão ta ăn mặc như kẻ ăn mày, đầu tóc bù xù như tổ gà, thân dưới mặc một chiếc quần đùi, hai chân vắt lên nhau đung đưa nhịp nhàng, lão vừa hút tẩu thuốc vừa nhả khói với vẻ mặt thâm trầm.

Khốn kiếp!

Nhìn thấy lão già này, Diệp Thành thầm chửi trong lòng.

Diệp Thành nhìn lướt qua lão già kia rồi mới nhìn thấy bên cạnh lão còn có hai người đang bị trói bằng dây thừng tiên. Một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, nam thì lớn tuổi , khoảng chừng bốn mươi, hai người này có vẻ ngoài hơi giống nhau.

Hai người họ chính là Viên Sương và Viên Diểu của nhà họ Viên.

“Sao nhìn lão già này ta lại muốn đánh người nhỉ?”, trong đám đông, nhìn thấy dáng vẻ thô tục của lão già, không ít người nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ngươi cũng có cảm giác này à?”

“Là anh hùng thì sẽ thấy giống nhau, hay là sau khi xong việc chúng ta làm vài chén đi?”

Bên này, Diệp Thành nghe rất nhiều lời bàn tán, hắn xoa cằm nhìn lão già kia, bất giác nheo mắt rồi thầm nói: “Kia chỉ là phân thân thôi! Xem ra lão già này cũng không ngốc!”

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, nếu đã biết lão già kia là phân thân, vậy hắn nhất định phải tìm ra nơi bản thể của lão.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành thu hồi ánh mắt.

“Rất biết tìm chỗ đấy”, Diệp Thành lườm phân thân lão già kia rồi nhẹ nhàng rút lui khỏi đám người.

Sau khi xuống khỏi đỉnh Tử Sơn, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về hướng Nam, vì hắn đã tìm ra nơi ở của bản thể kia thông qua phân thân của lão.

Diệp Thành vừa đi thì người của nhà họ Viên liền tới, từng tiếng rống giận vang lên, khuôn mặt nào cũng u ám đen sì.

Chỉ có điều chẳng liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đã điều khiển phi kiếm bay đi rất xa, bay qua ngọn núi, vượt qua sông lớn rồi đáp xuống một đỉnh núi nhỏ nơi chim chóc còn không đậu.

Từ xa hắn đã thấy một ngôi đền đổ nát, dường như hắn có thể nhìn thấy người đang ăn thịt nướng ở đó xuyên qua ngôi đền.

Đúng thế, chỉnh là bản thể của lão già kia.

Diệp Thành không nói lời nào, lấy roi Đả Thần Tiên ra, xông vào ngôi đền đổ nát.

Ruỳnh! Cheng!

Sau khi Diệp Thành xông vào, trong ngôi đền đổ nát liền phát ra âm thanh như vậy.

Bùm!

Giây tiếp theo, toàn bộ ngôi đền sụp đổ, lão già kia lảo đảo nhảy ra ngoài, lăn một vòng rồi bay về một phía.

Diệp Thành cầm roi đuổi theo phía sau.

“Ngươi bị điên à?”, thấy Diệp Thành sầm mặt đuổi theo sau, lão già thô tục kia không khỏi quay lại chửi lớn.

Vừa rồi lão đang chăm chú gặm má đùi, đang ăn ngon lành thì cửa ngôi đền bị đá bay, hắn xông vào không nói lời nào đã quất cho lão một roi! Thật sự rất rát! Đến giờ đầu lão ta vẫn còn ong ong, chóng mặt!

“Ta bắt cóc, ông cũng bắt cóc, ông còn bắt những hai người, hại ta đây bị truy sát khắp nơi. Đồ khốn nhà ông còn gặm má đùi, gặm tiếp đi này…”, Diệp Thành ở phía sau chửi mắng liên mồm, rượt đuổi sát sao, hắn toàn ra đại chiêu, quyết định phải giết được lão già này.

“Lão tử gặm má đùi liên quan gì đến ngươi?”, lão ta ở phía trước chạy đi rất nhanh, mặc dù bị truy sát nhưng thỉnh thoảng lão ta vẫn quay đầu lại hô to.

“Ta đây nhìn ông thấy khó chịu, muốn đánh ông”.

“Được rồi tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta hết choáng đầu rồi sẽ giết ngươi”, lão già phía trước xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng, lao vào trong rặng núi như một viên đạn đại bác, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Phía sau, Diệp Thành cũng lao vào khoảng không như một cơn gió.

Ầm! Đùng đoàng!

Chẳng mấy chốc, trong rặng núi vọng lại những tiếng nổ vang, từng ngọn núi lớn sụp đổ.

Ngay sau đó, một bóng người chật vật chạy ra, nhưng không phải lão già thô tục mà là Diệp Thành.

Được rồi! Từ sau khi vào núi đánh nhau một trận, lão già kia như sống lại, một chưởng đã khiến Diệp Thành mắt nổ đom đóm, sau ba đến năm hiệp, hắn quay đầu bỏ chạy.

Lão già kia đuổi theo phía sau, trong tay còn có thêm một thứ khác.

Nhìn kỹ lại thì thấy là một cây phù trần, tuy không còn mấy cọng lông nhưng lại là thứ binh khí đáng sợ, có thể xoay chuyển càn khôn, nghịch chuyển âm dương, vừa nãy Diệp Thành đã bị nó đánh thê thảm.

“Lão tử không ra uy thì ngươi lại coi là chuột nhắt!”, lần này đổi lại là lão già đuổi theo Diệp Thành chửi mắng.

“Lão già đáng chết, có bản lĩnh thì đừng dùng phù trần nữa”.

“Thằng nhãi ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng roi sắt nữa”.

Tiếng mắng chửi của hai người không ngừng vang lên, đến nỗi những tu sĩ lên đỉnh Tử Sơn xem kịch đi được nửa đường nhìn thấy hai kẻ ngốc chạy qua chạy lại trong hư không cũng bất giác dừng lại.

Cứ thế, hai người một người đuổi một người chạy, không biết đã chạy tới chỗ nào.

Cho đến đêm, một tiếng nổ truyền ra từ trong khe núi vắng vẻ, khi đi ra lần nữa người bị đánh đã đổi thành lão già, vì phía sau lão ta có những hai Diệp Thành đuổi theo.

“Chạy à, chạy nữa đi!”, hai Diệp Thành một người cầm roi, một người cầm gậy răng sói, vừa đuổi theo vừa chửi bới.

“Ngươi… chơi xấu”, lão già thô bỉ bị đánh mặt mũi sưng vù, lăn lộn trong hư không. Vừa nãy đang đánh nhau, bỗng nhiên Diệp Thành biến thành hai người, thế là lão bị đánh một trận tơi bời! Khuôn mặt già nua bị đánh biến dạng.

Một lúc sau, phe chạy trốn lại trở thành Diệp Thành, vì bí thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh giới hạn thời gian nên lão già đang bị đuổi kia lập tức như bị hắt máu gà, đổi lại thành người truy đuổi Diệp Thành.

Ban đêm, bên đống lửa trại.

Một người cầm má đùi, một người cầm đùi gà, cả hai đang gặm một cách ngon lành.

Điều đáng nói là vẻ ngoài của hai người! Mặt mũi bầm dập, mắt đen như gấu trúc, quần áo rách tơi tả, ai không biết còn tưởng họ bị chó dại cắn!

Có câu “không đánh không quen biết”.

Hai người đánh nhau cả ngày trời, sau đó… thân thiết như hai huynh đệ.

“Hôm qua người dẫn thiên kiếp tới thật sự là ngươi?”, lão ta đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần.

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”.

“Điều này không khoa học!”, lão ta lau dầu mỡ trên miệng rồi nhìn Diệp Thành: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Ta đến từ thâm sơn cùng cốc”, Diệp Thành vừa gặm đùi gà vừa trả lời một câu rất tuỳ ý.

Xuỳ!

Lão già không tin, biết Diệp Thành đang lừa mình, nếu không tại sao đến giờ vẫn hắn không gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, lúc ăn cũng vẫn đeo.

Nhưng trong lòng lão ta vẫn khá kinh hãi, một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất mà thực lực lại có thể không phân cao thấp với lão, hơn nữa còn có nhiều bí pháp như thế, ngày hôm nay lão đã nếm không ít khổ sở.

“Tiểu tử mới ở tuổi này mà đã có tu vi, thực lực và thiên phú này, sau này chắc chắn sẽ thành nhân vật tầm cỡ”, Diệp Thành đang tập trung gặm đùi gà, mà lão già bên cạnh lại vắt chân, sờ cằm, đôi mắt thô tục đảo qua đảo lại.

Khụ khụ!

Cuối cùng lão ta nói: “Người ta thường nói ‘không đánh không quen biết’, hôm nay gia sẽ tặng ngươi một thứ”.

Nói xong lão ta lấy một tấm ngọc bài từ trong ngực ra, ngọc bài hiện lên ánh sáng rực rỡ, bên trên còn quanh quẩn hai luồng khí màu xanh và màu tím, trông rất bất phàm.

Thấy vậy, Diệp Thành thản nhiên ném đùi gà sang một bên, lau dầu mỡ trên tay vào người rồi cầm lấy tấm ngọc bài, đập vào mắt hắn là bốn chữ rất lớn.

“Thái 2 Chân Nhân”, Diệp Thành đọc từng chữ lên.

“Đây là chữ Ất trong Thái Ất, giống 2 lắm à?” (*), khuôn mặt già nua của lão ta thoáng chốc trở nên đen sì.

(*) Chữ Ất trong tiếng Trung nhìn giống số 2 nên Diệp Thành tưởng là số 2.

“Nhầm chút thôi mà”, Diệp Thành ho khan, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ta đến từ thâm sơn cùng cốc mà, là Thái Ất Chân Nhân, ha ha…”

“Đây là ngọc bài thân phận của ta, không dễ dàng tặng cho người khác đâu”, Thái Ất Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Mặc dù ở Bắc Chấn Thương Nguyên ngọc bài này không hữu dụng lắm, nhưng đến Tây Lăng U Cốc thì vẫn có chút lực đe doạ”.

“Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành sờ cằm.

Phía Nam của Đại Sở chia thành mấy tông lớn, Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên, Nam Cương. Phía Bắc Đại Sở do Thị Huyết Điện độc bá, nhưng cũng có Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Bắc Chấn Thương Nguyên, Nam Yến Đại Trạch.

Sở dĩ Diệp Thành biết sự phân chia chi tiết như vậy là do đọc được trong sách cổ trộm ở Tàng Thư Các của nhà họ Viên. Đông Lăng, Tây Lăng, Bắc Chấn, Nam Yên giống Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên và Nam Cương ở phía Nam Đại Sở, đều có thế gia tu luyện, hơn nữa thế lực rắc rối phức tạp, rất khó phân loại.

“Ông đến từ Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành bất giác nhìn Thái Ất Chân Nhân.

“Đương nhiên”.

“Ta cảm ơn nhé”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo. Không thể cứ vậy không nhận được, hắn cũng biết ý đồ của Thái Ất Chân Nhân, tiềm lực sau này của hắn rất lớn, bây giờ cho hắn ngọc bài coi như tạo mối quan hệ tốt, đây chắc chắn là một sự lựa chọn rất đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận