Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 446: Ngô Tam Pháo 

Nhìn vẻ mặt đáng đánh của Thái Ất Chân Nhân, Diệp Thành không tin lắm: “Có đồ tốt như vậy, ông chắc chắn muốn chia sẻ với ta sao?” 

Khụ khụ! 

Thái Ất Chân Nhân ho khan một tiếng: “Ta cũng muốn độc chiếm lắm, nhưng vấn đề là một mình ta không đánh lại được Âm Sơn Lão Vu! Có thêm ngươi thì khác, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người của ngươi cực kỳ bá đạo!” 

“Âm Sơn Lão Vu?” Diệp Thành gãi đầu, suy nghĩ một chút, chắc chắn trong trí nhớ của hắn không có người này: “Ta chưa nghe cái tên này bao giờ, nhưng nghe tên cũng thấy chẳng phải người tốt đẹp”. 

“Ấy ấy ấy, câu này của ngươi đúng rồi”, Thái Ất Chân Nhân vỗ đùi, giơ ngón tay cái về phía Diệp Thành: “Lão Vu Quái đó cực kỳ hung tàn, công pháp tu luyện hung ác bậc nhất, chuyên ăn tinh huyết trẻ sơ sinh, có tiếng hung dữ ở Đại Sở này”. 

“Tu vi của ông ta là gì?”, đối với Âm Sơn Lão Vu, điều Diệp Thành quan tâm nhất vẫn là thực lực của ông ta, nếu là cảnh giới Chuẩn Thiên thì dù hai người họ liên hợp cùng sát phạt tới, cho dù có roi Đả Thần Tiên thì cũng là tự tìm đến cái chết. 

“Cảnh giới Không Minh… tầng thứ tám”. 

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây”, nghe thấy mấy chữ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Diệp Thành lập tức đứng dậy. 

“Đừng… Đừng mà!” 

“Người ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đấy, chúng ta tới đó chẳng phải là tự nộp mạng sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi, lắc đầu như trống bỏi: “Muốn đi thì ông tự đi, ta còn đang vội về nhà ôm vợ”. 

“Có có có, chúng ta còn có người giúp nữa”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thái Ất Chân Nhân giữ hắn lại lần nữa: “Còn một người đang trên đường tới, cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu! Hơn nữa ta tính cả rồi, mấy ngày nay Lão Vu Quái đó bế quan dưỡng huyết, trạng thái cơ thể yếu ớt, cơ hội này ngàn năm có một”. 

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu”, tin tức này khiến Diệp Thành bất giác xoa cằm. 

“Đến rồi đây”, khi Diệp Thành còn đang cân nhắc thì một đạo Thần hồng đã từ trên không lao vút xuống như một quả đạn pháo, rơi xuống bên cạnh đống lửa “rầm” một tiếng, có lẽ vì chấn động quá mạnh, Diệp Thành còn đứng không vững. 

Tên này phải nói sao nhỉ? 

Trông hắn như một tên thổ phỉ, thân hình cường tráng, cao lớn thô kệch, nhất là đôi mắt to tròn rất có hồn kia, khí tức của hắn rất cuồng bạo, điều đáng nói là cái miệng của hắn cực kỳ rộng. 

“Hừm, nhét hai quả trứng vào cũng không thành vấn đề”, không biết vì sao nhìn cái miệng rộng của người đó, trong đầu Diệp Thành lại nảy ra suy nghĩ kỳ quái này. 

“Ấy ấy, ông bị sao thế?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì người kia đã nở nụ cười đáng ghét nhìn khuôn mặt bầm dập của Thái Ất Chân Nhân. 

“Còn sao nữa! Bị đánh chứ sao!” 

“Mới lạ đấy”. 

“Để ta giới thiệu”, Thái Ất Chân Nhân hắng giọng, kéo người kia đến bên Diệp Thành: “Tên này là đại ca của đảo Hắc Long ở Nam Yến Đại Trạch, người Nam Yến gọi hắn là Ngô Tam Pháo”. 

Diệp Thành nghe xong cũng giật giật khoé miệng, cái tên này rất không tầm thường! 

Thái Ất Chân Nhân nói xong còn kéo Diệp Thành đến bên mình, nói nhỏ vài câu bên tai hắn: “Tiểu tử, đi cùng tên này phải trông coi thật kỹ bảo bối của mình, nếu hắn nói muốn mượn binh khí của ngươi thì ngươi đừng cho mượn, vì hắn mượn đồ người khác chưa bao giờ trả…” 

“Này, không phải ông bảo vẫn còn người khác sao? Ở đâu vậy?”, Thái Ất Chân Nhân đang thì thầm với Diệp Thành thì Ngô Tam Pháo đã dáo dác nhìn xung quanh bằng đôi mắt lấp lánh. 

“Chẳng phải ở đây rồi sao?”, Thái Ất Chân Nhân kéo Diệp Thành đến bên cạnh Ngô Tam Pháo. 

“Ông đùa ta à?”, Ngô Tam Pháo hét lớn. Sau khi hắn đáp xuống đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, hắn đánh một chưởng là ngã nhào, không ngờ người trợ giúp mà Thái Ất Chân Nhân tìm lại là Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư này. 

“Đừng coi thường hắn, tiểu tử này không phải ở cảnh giới Linh Hư bình thường đâu, ngươi nghe nói chuyện hôm qua rồi đúng không? Lôi kiếp không ai địch lại ấy chính là do tiểu tử này dẫn tới, ngươi thấy không, vết thương trên người ta đều do hắn đánh”. 

“Là ngươi?”, nghe Thái Ất Chân Nhân nói xong, Ngô Tam Pháo hiển nhiên bị giật mình. Lúc này hắn ta mới lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, khi nói, hàm răng vàng to của hắn còn loé lên ánh sáng chói loá, nhất là đôi mắt sáng quắc kia cực kỳ có thần. 

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”. 

“Ta vẫn không tin, ngươi đánh ta một quyền xem nào”, Ngô Tam Pháo thuộc kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn ta lập tức đứng vững, ưỡn lồng ngực rộng lớn ra, ý bảo: Đánh đi, cứ đánh thoải mái. 

Khụ… 

Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, sau đó trở tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, không nhiều lời lập tức đánh về phía đầu Ngô Tam Pháo. 

Thái Ất Chân Nhân bên cạnh quay mặt đi. 

A! 

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Ngô Tam Pháo vang lên, có lẽ là Diệp Thành ra tay quá mạnh, tên này đứng không vững, ngã luôn vào đống lửa. 

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao lấp lánh đầy trời. 

Trên hư không, một thanh phi kiếm khổng lồ bay ngang qua bầu trời. 

Thái Ất Chân Nhân ngự kiếm ở phía trước, Ngô Tam Pháo và Diệp Thành ở phía sau. Diệp Thành vẫn bình thường, một tay hắn chống cằm, hơi thất thần, dường như đang nhớ nhà, nói chính xác hơn là nhớ Sở Huyên. 

Còn Ngô Tam Pháo thì cứ luôn xoa đầu suốt dọc đường, đến giờ trước mắt hắn vẫn đầy sao! 

Giờ phút này, hắn không dám nghi ngờ thực lực của Diệp Thành nữa, được Thái Ất Chân Nhân có con mắt gian giảo coi trọng không phải chuyện đơn giản. 

“Roi sắt của ngươi được lắm, có thể cho ta xem không?”, Ngô Tam Pháo vừa xoa đầu vừa nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng ngời, bị roi đó đánh một phát, cảm giác đó phải gọi là cực rát. 

Nghe vậy, Diệp Thành không khỏi ngoáy lỗ tai: “Không phải ngươi định mượn roi sắt của ta chơi vài ngày đó chứ?” 

“Ngươi nói đúng lắm, đúng là ta có ý này”. 

“Vậy ta không thể cho ngươi xem được”, Diệp Thành thản nhiên thổi ráy tai vừa cậy được đi: “Người ta nói ngươi mượn đồ chưa bao giờ trả, ngươi cầm roi sắt của ta rồi bỏ chạy, ta biết tìm ai đòi lại?” 

“Vớ vẩn, ta mượn đồ không trả bao giờ?” 

“Được rồi”, thấy Ngô Tam Pháo lại lừa Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân xen vào, người hiểu Ngô Tam Pháo nhất chính là lão ta, mượn đồ người mà trả lại thì không phải là Ngô Tam Pháo. 

“Chúng ta bàn kế hoạch đi”, Thái Ất Chân Nhân xoay người lại. 

Nghe vậy, Diệp Thành và Ngô Tam Pháo ngừng đùa cợt, trở nên nghiêm túc, đây không phải trò đùa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận