Chương 452: Lướt qua nhau
“Vậy phải xem ngươi định nghĩa từ ‘đem đi’ thế nào”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Đem đi thì đem đi, còn có cách nói nào nữa?”
“Thừa lời”, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Muốn di chuyển cây linh sâm năm quả thì phải đem cả phần đất nuôi dưỡng nó đi, nếu không thì rất có khả năng cây sẽ khô héo mà chết, vả lại ngươi còn chưa mở ra được thế giới của bản thân mình, con đường này căn bản không dễ đi, muốn đem nó đi chỉ có thể lấy đi “tinh thụ của cây”, còn tinh của cây chính là tinh hoa của cây linh sâm này, thế nhưng một khi tinh nguyên bị lấy đi thì cây linh sâm này sẽ không thể tồn tại được nữa.
“Đã không thể mang đi thì lấy đi vậy”, Diệp Thành xắn tay áo lên: “Cả cây mang theo tinh hoa thế này, ít nhất cũng có thể khiến ta tăng thêm chút tuổi thọ”.
“Tuỳ ngươi”.
Diệp Thành đã di chuyển, hai tay hắn đặt lên thân cây linh sâm năm màu, hắn nhẩm niệm môn pháp Thôn Thiên Ma Công, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện, tinh hoa của cây linh sâm năm màu đều được hắn hấp thu vào cơ thể.
Không tới một khắc, cây linh sâm năm màu kia liền khô héo, cứ thế bay theo chiều gió hoá thành hạt bụi.
Woa!
Diệp Thành ngỡ ngàng, toàn thân hắn có khí tức năm màu bao quanh, hắn cảm nhận được rõ ràng tuổi thọ của mình tăng lên không chỉ là ba mươi năm.
“Lại ăn thêm quả linh sâm năm màu, ta còn có thể tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ nữa”, Diệp Thành mỉm cười nói.
Lấy đi tinh nguyên của cây linh sâm, Diệp Thành không rời đi luôn. Nơi này chính là sào huyệt của Âm Sơn Lão Vu kia, ông ta đã chết, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội càn quét nơi này.
Ra khỏi không gian nhỏ bé kia, Diệp Thành phân tán lực cảm nhận của mình bao trùm khắp nơi thâm sâu cùng cốc, hắn lục tìm từng nơi một, chỉ cần phát hiện ra nơi nào có linh lực tồn tại, hắn không ngại ngần mà sát phạt tới.
Ấy?
Ở một nơi bí mật, Diệp Thành hắng giọng: “Truyền Tống Trận?”
Ngay sau đó, hắn lập tức sải bước qua, Diệp Thành rẽ từng tầng sương khói đen đặc, lục tìm thấy Truyền Tống Trận trong hang động tối thui.
Truyền Tống Trận kia không quá to cũng không quá nhỏ nhưng so với Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành thì nhỏ hơn rất nhiều, thông thường, Truyền Tống Trận do cá nhân dùng không thông với Truyền Tống Trận mà số đông dùng.
“Truyền Tống được bảy tám mươi nghìn dặm, có lẽ cũng đủ”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn không bước vào trong luôn vì hắn không biết điều chỉnh toạ độ, chỉ cần không để ý mà truyền tống về phương Bắc thì thật sự rắc rối to.
“Long gia, không biết làm thế nào để điều chỉnh toạ độ không gian nhỉ?”, Diệp Thành nghiên cứu một lúc mà không phát hiện ra vấn đề liền hỏi Thái Hư Cổ Long.
“Ta là ai? Ta là Thái Hư Cổ Long, có gì mà ta không biết, nghe ta nói chỉ có chuẩn”, Thái Hư Cổ Long nói rồi vuốt râu mình, giọng nói vang vọng trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành chú ý lắng nghe truyền âm.
“Ta nói này, có đáng tin hay không?”, cảm nhận được phương pháp của Thái Hư Cổ Long có phần rắc rối, Diệp Thành hỏi lại thăm dò.
“Ngươi đang nghi ngờ ta sao?”
“Ta nào dám?”, Diệp Thành mỉm cười, hăn nhảy lên Truyền Tống Trận, cố gắng hắc hoạ toạ độ không gian sau đó đẩy linh lực vào trong phần rãnh lõm của Truyền Tống Trận.
Vù!
Ngay sau đó, từng đường trận văn bắt đầu sáng lên, tự vận chuyển, liên kết tạo thành một mảng còn sự xuất hiện của trận văn khiến Truyền Tống Trận cũng dịch chuyển theo, một luồng sức mạnh không gian kì diệu cứ thế xuất hiện.
Đi thôi!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Nơi này lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại là núi non thâm sâu cùng cốc, từng cơn gió lạnh rít lên trong đêm, trong ngọn núi như có tiếng ác quỷ thét gào, có lẽ sát nghiệp của Âm Sơn Lão Vu quá lớn nên oán khí của nơi này rất nặng.
Không biết từ khi nào một bóng nữ nhân mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường đứng ở đây, lặng lẽ nhìn vùng núi non đã bị tàn phá này.
“Oán khí quá nặng”, nữ tử tóc bạc lẩm nhẩm, trong đôi mắt vô hồn chợt loé lên cái nhìn cảm thông.
Thế rồi cô dùng tay kết ấn, đứng lặng lẽ giữa chốn núi non, miệng không ngừng nhẩm niệm kinh văn, giọng nói như âm thanh của tự nhiên vang lên, xung quanh cô hình thành nên từng sóng vân, chỉ cần là những nơi sóng vân phủ tới thì oán khí dày đặc bao trùm nơi đây đều tiêu tán, còn những oán linh như ẩn như hiện cũng được tẩy đi ác niệm và được giải thoát.
“Đúng là lũ chó má”, tiếng mắng chửi của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo từ xa vọng lại, bọn họ mặt mày tối sầm cả lại.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bọn họ đuổi theo cả đêm mà không thể đuổi theo được ánh sáng kia, vả lại đến cả đạo ánh sáng kia cũng biến mất tăm mất tích.
Đã không thể đuổi theo thì chớ, quả linh sâm kia đương nhiên cũng sẽ chẳng quay trở lại.
Bọn họ tưởng rằng Diệp Thành cũng đuổi theo cùng mình, có điều đợi tới khi quay đầu lại mới phát hiện ra Diệp Thành căn bản không đuổi theo, lúc này hai người mới định quay lại chuẩn bị nhổ cây linh sâm kia đi.
“Bận rộn cả nửa đêm mà chẳng thu được gì, mẹ kiếp”, cả hai bực bội xuống chân núi.
Ấy!
Vừa đáp xuống, bọn họ liền trông thấy nữ tử tóc bạc đứng dưới chân núi.
“Cô ta là ai?”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn bóng lưng nữ tử kia, giọng nói có vẻ hứng thú.
“Tịnh Thế Chú?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn ra được nữ nhân kia đang dùng bí pháp gì để siêu độ vong linh.
“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi”, nữ tử khẽ giọng lên tiếng rồi lặng lẽ quay người, bước đi khoan thai, đến cũng im ắng mà đi cũng im lắng, chỉ để lại hai người còn lại nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.
“Thật xinh đẹp”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!