Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 453: Cấm địa hoang mạc

“Long gia, ngươi có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn sa mạc vô tận, trán hắn hiện đầy vệt đen. 

Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn còn không biết sao? 

Hắn điều chỉnh toạ độ không gian theo cách Thái Hư Cổ Long dạy, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên thông đạo không gian sụp đổ, khi đi ra lần nữa thì đã ở đây. 

“Tiểu tử, chắc chắn cách ta dạy ngươi là đúng”, trước lời chất vấn bực bội của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long chỉ thản nhiên đáp: “Là vì thông đạo không gian bị một lực nào đó làm nhiễu loạn nên mới dẫn đến bị sụp đổ”. 

“Ngươi đang bao biện cho mình thì có!” 

“Linh tinh, khi ở trong thông đạo không gian ngươi không cảm nhận được à?”, Thái Hư Cổ Long mắng. 

Lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành không khỏi nhíu mày. 

Đúng vậy, khi ở trong thông đạo không gian, hắn cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ khiến thông đạo không gian trở nên cực kỳ bất ổn, cho đến khi nó sụp đổ. 

Nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác nhìn xung quanh, nơi này cát vàng bay lượn, không một ngọn cỏ, là một sa mạc vô tận, với nhãn lực của hắn mà cũng không thể nhìn thấy điểm tận cùng. 

Không chỉ vậy, Diệp Thành còn lờ mờ cảm nhận được cảm giác ngột ngạt, kìm nén khó giải thích, còn nó đến từ cái gì thì hắn cũng không nói rõ được. 

“Nơi này có chút kỳ dị”, Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng rồi triệu gọi phi kiếm, sau đó bước lên. 

Nhưng phi kiếm chỉ rung lên chứ không bay được. 

Diệp Thành cau mày, lại lần lượt lấy ra hơn chục thanh phi kiếm, nhưng kết quả vẫn vậy, phi kiếm không thể bay lên trời. 

Bất đắc dĩ, Diệp Thành đành triệu gọi chân hoả, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là ngay cả đám mây do chân hoả hoá thành cũng không thể bay lên, dường như bị sức mạnh nào đó trấn áp. 

“Chuyện gì thế này?”, hiện tượng kỳ quái này khiến Diệp Thành sững sờ. 

“Nơi này quá quỷ dị”, Diệp Thành lại nhìn quanh sa mạc vô tận một lần nữa: “Phải mau chóng ra ngoài mới được”. 

Diệp Thành suy nghĩ như vậy rồi cất chân hoả và tất cả phi kiếm đi, sau đó ngắm chuẩn một hướng, chạy đi thật nhanh, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. 

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn lại xuất hiện, hắn kinh ngạc phát hiện mỗi khi bước đi một bước, tinh khí trong cơ thể sẽ bị hao tổn, hơn nữa tốc độ đi càng nhanh thì tinh khí cũng hao tổn càng nhanh, cơ thể hắn khí huyết dồi dào là vậy nhưng chưa chạy được mười nghìn mét, linh lực đã không ổn. 

Cuối cùng Diệp Thành vẫn phải dừng lại, vì hắn dừng lại bất động thì tốc độ hao tổn của tinh khí sẽ chậm hơn rất nhiều. 

“Chết tiệt, đây không phải là hoang mạc một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở đấy chứ?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, bất giác do dự: “Hiện tượng kỳ quái thế này, khả năng cao là hoang mạc”. 

Khi nói đến hai chữ “hoang mạc”, vẻ mặt Diệp Thành có chút khó coi. 

Mặc dù hắn biết rất ít chuyện của phía Bắc Đại Sở, nhưng hung danh hoang mạc thì đã nghe nói từ lâu. 

Năm cấm địa lớn của Đại Sở bao gồm: Hố thần, hoang mạc, hoan hải, vô vọng đại trạch, u minh chi cốc. Mà hoang mạc chính là nơi quỷ dị nhất, mấy nghìn năm nay chưa có ai ra được sau khi đã đặt chân tới. 

Ùng! 

Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành cảm thấy công thể run lên, không ngờ hắn lại mất liên lạc với chín phân thân trong thế giới dưới lòng đất. 

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt. 

Mối liên hệ giữa bản thể và phân thân bị cắt đứt là điều hắn không thể ngờ tới, mất liên lạc với chúng nghĩa là mất liên lạc với Thái Hư Cổ Long, cũng có nghĩa là hắn không thể nhận được đại địa tinh nguyên từ phân thân nữa. 

Mà lúc này, Thái Hư Cổ Long bị mất liên lạc với Diệp Thành cũng đang nheo mắt nhìn chín phân thân của hắn, đôi mắt rồng loé lên ánh sáng tối tăm: “Có thể ngăn chặn mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, chẳng lẽ là ở cấp bậc Đại đế…” 

Trong hoang mạc, vẻ mặt Diệp Thành đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng. 

Coi như hắn đã được trải nghiệm sự quái dị của hoang mạc, tinh khí không ngừng mất đi, hơn nữa hắn cũng không biết hoang mạc này rộng lớn đến mức nào, nếu không đủ linh lực thì khả năng cao sẽ phải chôn thân ở đây. 

“Rốt cuộc có huyền cơ gì?”, đột nhiên Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm vào hoang mạc trước mắt. 

Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy hoang mạc, mặc dù nơi đây rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, hơn nữa hắn có thể thể loáng thoáng cảm nhận được có một sức mạnh thần bí đang nhìn trộm qua Tiên Luân Nhãn. 

“Là vì đạo hạnh của mình chưa đủ sao?”, không tìm ra huyền cơ, Diệp Thành bất giác cảm thán. Tiên Luân Nhãn của hắn có thể đột phá tất cả những điều hư vọng trên thế gian, nhìn ra sự thật, nhưng tiền đề là đạo hạnh phải đủ cao thâm. 

“Đi, nhất định phải đi”, Diệp Thành nhét vài viên linh đan vào miệng, sau đó bắt đầu chạy điên cuồng lần nữa, bởi vì dù đứng yên thì tinh khí cũng tiêu hao, hắn không thể ngồi yên chờ chết. 

Sau khi chạy được mấy trăm trượng, Diệp Thành lại nhét đan dược vào miệng, vì linh lực lại bắt đầu hao tổn. 

Tiếp theo, cứ cách vài trăm trượng là hắn sẽ lại mượn đan dược để khôi phục linh lực. 

Cứ như vậy, ba canh giờ lặng lẽ trôi qua. 

Trong khoảng thời gian này, linh lực của hắn không ngừng được bổ sung, nhưng hoang mạc vẫn là hoang mạc, dù hắn có chạy bao xa thì trước mắt vẫn là cát vàng, không nhìn thấy điểm cuối. 

… 

Đây là một bức tường đá, phía dưới tường đá là một con sông dài màu máu. 

Lúc này, bên rìa trường đá có treo một chiếc lồng sắt, trong lồng là một thiếu niên bị trói, toàn thân đầy vết thương, thiếu niên này chẳng phải chính là Hổ Oa sao? 

“Tiểu tử, có đã không?”, bên rìa tường đá, một vài đệ tử mặc quần áo màu trắng cười càn rỡ: “Ta nói cho ngươi biết, đây chính là kết cục của việc liên quan đến Diệp Thành, nhưng Thánh tử bọn ta nhân từ, hôm nay cho ngươi được chết một cách nhanh chóng”. 

“Kiếp sau dù làm ma ta cũng không tha cho các ngươi”, Hổ Oa bình tĩnh đến lạ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút dao động cảm xúc. 

“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”, một thanh niên lập tức vung sát kiếm lên, chém đứt xích sắt của chiếc lồng. 

“Đại ca ca, Hổ Oa đi tìm huynh đây”, sau tiếng nói thật khẽ của Hổ Oa, chiếc lồng sắt rơi xuống sông máu. 

… 

Một ngày sau, Diệp Thành lại dừng bước, hắn thở hổn hển, sắc mặt có phần tái nhợt. 

Ngày hôm nay hắn chạy điên cuồng nhưng cũng không biết đã được bao xa, linh đan trong túi đựng đồ đã gần hết, hắn đang phải sử dụng linh thạch để duy trì linh lực. 

“Chẳng trách được gọi là cấm địa”, Diệp Thành vừa hấp thu tinh nguyên từ linh thạch, vừa nghiêm mặt bảo: “Tinh khí mất nhanh thế này, nếu không bổ sung linh lực tinh nguyên đầy đủ, dù là cao thủ ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ chết ở hoang mạc này”. 

“Hy vọng có thể ra khỏi đây trước khi linh thạch cũng hết”, Diệp Thành nhét viên linh đan cuối cùng vào miệng, sau đó lại lên đường, tốc độ rất nhanh, không dám dừng lại dù chỉ một chút. 

… 

Ngày đêm luân phiên. 

Ba ngày lặng lẽ trôi qua. 

Trong hoang mạc, Diệp Thành lảo đảo bước về phía trước dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cơ thể hắn không còn chút linh lực nào. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận