Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 459: Một triệu, mời ngươi ra tay

Phụt! 

Diệp Thành cứ thế ngã dụi vào bùn đất. 

Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Diệp Thành trong đống bùn đất đã nhoà nước mắt, toàn thân không thể cử động, miệng không thể nói gì. 

Ở một bên, nữ tử kia và mười mấy người đã bị bao vây ở giữa. 

Trận thế không hề vừa, chỉ có ba người ở cảnh giới Không Minh, hơn hai mươi người ở cảnh giới Linh Hư nhưng trận thế này lại đủ để tiêu diệt mấy người phía nữa tử kia, vì bọn chúng có hai người ở cảnh giới Không Minh và mười một người ở cảnh giới Linh Hư. 

Ngoài những điểm này ra thì điều đáng quan ngại nhất chính là Chu Sát Trận trong hư không, uy lực đại trận cực mạnh. Vừa rồi một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia suýt chút nữa bị chém chết. 

“Người ta vẫn nói đại tiểu thư của Thiên Tông thế gia trời sinh xinh đẹp, hôm nay được gặp quả nhiên như lời đồn”, phía Thị Huyết Điện, một lão già đi đầu mắc huyết bào cầm cây gậy bước tới, mặt mày dâm tà nhìn nữ tử kia. 

Lão ta có dáng người gầy đét, mặc dù ở cảnh giới Không Minh, xem ra bình thường hay làm mấy chuyện đó. 

Còn nữ tử tên Tử Yên kia mặt mày như phủ thêm lớp sương giáng, đặc biệt là khi trông thấy lão già với nụ cười dâm tà kia, sát khí của cô ta càng trỗi dậy mạnh mẽ. 

“Đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi”, lão già mặc huyết bào cười nham hiểm, trong ánh mắt rõ vẻ u ám. 

“Đừng mơ”, Tử Yên lên tiếng, trong tay áo có điện mang bay ra hoá thành một thanh sát kiếm vừa dài vừa mảnh, cô ta không nói lời nào, đạp lên phi kiếm bay vào không trung, cứ thế tiến về phía lão già kia. 

“Không biết tự lượng sức mình”, lão già kia không hề di chuyển nhưng một tu sĩ cảnh giới Không Minh bên cạnh lão ta lại di chuyển, đó chính là một gã thanh niên mặc y phục trắng mặt mày nham hiểm, có lẽ hắn từng ăn linh dược cải lão hoàn đồng nên mới trẻ như vậy. 

Bang! 

Lúc này, Tử Yên đã giao chiến với gã thanh niên mặc y phục tắng. 

Không cần nói cũng biết, mặc dù Tử Yên chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khi giao chiến cô cũng không hề kém cạnh so với tên kia. 

“Giết, không để lại dù chỉ một tên”, ở một bên, lão già mặc huyết bào đã lạnh giọng lên tiếng. 

Đột nhiên, hơn hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế xông lên, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, khí thế sục sôi. 

Giết! 

Những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia mặc dù có số lượng chiếm ưu thế nhưng vẫn thế gọi ra binh khí bản mệnh, ra tay với sức mạnh khủng khiếp. 

Giết! 

Một tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia và một tu sĩ cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện sát phạt vào hư không. 

Giết! 

Lão già một mắt của Thiên Tông thế gia di chuyển, ép về phía lão già mặc huyết bào, miệng há ra bắn ra một thanh kiếm sắt bị gỉ, thanh kiếm kia trông chẳng ra sao nhưng lại hết sức bá đạo. 

Trận đại chiến bắt đầu, tiếng nổ ầm vang phá tan màn đêm yên tĩnh. 

Phụt! Phụt! 

Trong hư không, từng giọt máu bắn tung toé, sát trận lơ lửng trong hư không, mỗi lần đánh ra thần mang, người của Thiên Tông thế gia đều lập tức thất bại khiến trận chiến chưa tới nửa phút mà phía Thiên Tông thế gia đã chết hơn một nửa. 

Phía dưới, trong bụi rậm có tiếng rên 

vang lên, Thanh Vân day trán ngồi dậy. 

Đúng! Cô ta tỉnh lại rồi, cô ta thực sự đã tỉnh lại rồi. 

Nếu Diệp Thành thấy cảnh này thì không biết hắn sẽ khóc thét tới mức nào. Mẹ kiếp, một giấc ngủ say của cô ta khiến lão tử bị ấm ức suốt cả chặng đường, lúc này còn đang cắm đầu trong đống bùn đất. 

“Nơi này là đâu?”, Thanh Vân lắc lắc đầu mơ hồ nhìn tứ phía. 

Rầm! Đùng! 

Tiếng nổ vang lên khiến cô ta bất giác nhìn vào hư không, thấy cảnh tượng thảm khốc, mặt cô ta tái nhợt. 

“Lại là Thị Huyết Điện”, sau phút ngỡ ngàng, Thanh Vân mặt mày lạnh tanh nhưng không tham chiến luôn. 

“Chu sát trận?”, cô ta nheo mắt nhìn Chu Sát Trận trong không trung rồi lại đảo mắt nhìn tứ phương, phát hiện xung quanh Chu Sát Trận còn có vài bóng hình, có lẽ bọn họ đang duy trì Chu Sát Trận. 

“Phải tiêu diệt Chu Sát Trận đó”, trong chốc lát, Thanh Vân nghĩ tới việc này, nếu để nó tồn tại thì người của Thiên Tông thế gia ở đây nhất định sẽ chết thảm. 

Nói làm là làm, Thanh Vân khẽ đứng dậy, cô ta không kinh động tới bất cứ ai, bước ra khỏi lùm cây và mục đích là phá Chu Sát Trận. 

Có điều, cô ta vừa bước ra thì liền trông thấy Diệp Thành ở trong đống bùn đất. 

“Nhìn, còn nhìn cái gì, lôi lão tử ra cái đã”, cảm thấy khí tức của Thanh Vân, Diệp Thành dùng linh hồn mắng chửi. 

Thanh Vân vội tiến lên trước lôi Diệp Thành đang trong lớp bùn đất ra. 

Ập vào mắt cô là khuôn mặt bê bết bùn đất của Diệp Thành, khi thấy toàn thân Diệp Thành dính đầy phù chú phong ấn, cô ta chợt cảm thấy khó hiểu. 

Và cô ta chợt nghĩ thông, khi cô ta hôn mê thì đã xảy ra một số chuyện không tưởng. 

“Mau, giải phong ấn cho ta”, thấy Thanh Vân thẫn thờ, Diệp Thành lại dùng linh hồn truyền âm, hắn gào thét không ngừng. 

Thanh Vân giật mình, lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội tiến lên trước, bàn tay khẽ phất, xé vài đạo phong ấn phù chú trên người Diệp Thành xuống, chỉ có sợi tiên thừng màu bạc kia khiến cô ta phải mất nhiều thời gian hơn một chút. Đợi tới khi tháo được tiên thừng thì sợi tiên thừng như có linh tính, lập tức bay đi tìm chủ nhân. 

Phật! Phật! 

Được giải trừ cấm cố, Diệp Thành xé luôn chú ấn trên miệng mình. 

“Ngươi….”, thấy khuôn mặt đen nhơ nhuốc của Diệp Thành, Thanh Vân ho hắng. 

“Cô đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh một chút”, Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn Thanh Vân, nói rồi hắn đứng dậy rời đi, hắn không muốn tham gia vào trận chiến chẳng hề liên quan đến mình. 

Quan trọng nhất là hắn hết sức tức tối, cứu người ta mà cuối cùng lại thành ra bị coi là kẻ bắt cóc và bị trói, lần này nếu như hắn còn ra tay tương trợ thì có trời mới biết có bị lôi đi hầm chín không nữa. 

“Ngươi…ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thanh Vân vội tiến lên trước kéo áo Diệp Thành. 

“Có thể giúp chúng ta không?”, Thanh Vân mắt ngấn nước, khuôn mặt mang đầy hi vọng nhìn Diệp Thành. Vì cô biết thực lực của Diệp Thành nếu không thì hắn cũng không thể cứu cô thoát ra khỏi đám người được. 

“Còn giúp các cô?”, Diệp Thành tức tối vô cùng, hắn há mồm ra là chửi: “Cũng vì cứu cô nên ta suýt chút nữa bị giết đấy, đừng nhắc tới chuyện này với ta nữa”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận