Chương 460: Thực lực quá mạnh
Ầm!
Nói xong Diệp Thành đã rút cây roi đánh thần ra.
Đi nào!
Dứt lời, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng lên trời.
Thấy phía dưới có người xông lên, một tên ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện lập tức ngự động binh khí giáng xuống: “Giết”.
“Nói năng hùng hồn lắm”, Diệp Thành hừ lạnh rồi vung roi lên.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự, binh khí bản mệnh của tên kia bị một roi của Diệp Thành quật nát, vì lạc ấn linh hồn nên tên kia kêu lên thảm thiết, rơi từ hư không xuống như một bao cát.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, bốn người cảnh giới Không Minh thời này của Thiên Tông thế gia bất giác hít vào một hơi khí lạnh, quá nhanh gọn!
“Cùng lên đi, giết tiểu tử đó trước đã”, thấy sự quái dị của Diệp Thành, hơn hai mươi người ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện không dám coi thường, lập tức lao lên từ bốn phía, binh khí bản mệnh đáng sợ lập tức đè xuống.
“Ta cũng có nhé”, Diệp Thành cười giễu cợt, hắn nhẩm niệm, từng đạo ánh sáng rực rỡ vọt ra từ giữa lông mày, sát kiếm, bảo đao, phương ấn, lư đồng, linh gương… hơn bốn mươi binh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt, cảnh tượng hoành tránh như thế suýt làm cho các tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện sợ hãi phát khóc.
“Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư thôi mà có thể ngự động hơn bốn mươi binh khí một lúc”, hiển nhiên trận đại chiến bên này đã thu hút sự chú ý của những phương khác.
“Trong tin tình báo không có tiểu tử này, hắn từ đâu ra vậy?”, lão già mặc áo bào huyết sắc khẽ cau mày, sắc mặt hai tên cảnh giới Không Minh khác cũng không được tốt lắm, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến kế hoạch của họ chệch khỏi quỹ đạo.
So với bọn họ, sắc mặt của người bên phía Thiên Tông thế gia còn đặc sắc hơn nhiều.
“Tiểu tử này thật sự không phải người của Thị Huyết Điện”, vẻ kinh ngạc còn có cả chấn động hiện lên trong mắt lão già một mắt của Thiên Tông thế gia.
“Chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, khí huyết này quá…”, lúc này, ngay cả Tử Yên trước nay luôn lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cách đây không lâu cô ta đã biết Diệp Thành không phải người của Thị Huyết Điện, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tử có tu vi thấp hơn mình tám cảnh giới nhỏ lại có thực lực nhường này. Phải biết rằng, cùng lúc ngự động hơn bốn mươi binh khí, dù là cô ta cũng không làm được.
Bang! Keng! Rắc! Ruỳnh!
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc thì thiên địa lại vang lên những âm thanh thế này, hơn bốn mươi binh khí của Diệp Thành hợp lại với nhau tạo nên uy lực mạnh mẽ, quét sạch một đường. Binh khí của tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện trước mặt nó còn yếu hơn cả giấy, lập tức vỡ vụn ngay tại chỗ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chẳng bao lâu, các cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện phải hứng chịu phản phệ của binh khí bản mệnh, đồng loạt hộc máu, ai tu vi yếu thì lập tức rơi xuống khỏi hư không.
Đại Suất Bi Thủ!
Diệp Thành hô lên một tiếng hào sảng, một chưởng huyễn hoá thành cự thủ, hắn vừa vung ra chưởng này, đám người cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện vẫn còn trên hư không cũng lập tức bay ra ngoài.
Giết!
Sự mạnh mẽ của Diệp Thành khiến Thị Huyết Điện cảm thấy áp lực, bởi thế chu sát trận vốn nhằm vào cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã chuyển hướng dùng để đánh Diệp Thành. Đạo thần mang đó xuyên qua hư không với sức mạnh vô song, chu sát trận lấy tấn công đơn là chính, mục đích là một chiêu tuyệt sát.
“Ta sợ rồi”, nhìn thấy thần mang vô song kia, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy, sau vài bước hắn lại xoay người né tránh công kích của nó.
Lại lần nữa!
Thấy Diệp Thành tránh được đòn tuyệt sát, người của Thị Huyết Điện lại sử dụng chu sát trận lần nữa.
“Cho ngươi thể diện mà ngươi còn không thèm”, thân hình Diệp Thành như bóng ma, trong nháy mắt đã sát phạt tới, khi chu sát trận còn chưa tập trung hết uy lực thì hắn đã vung ra Bát Hoang Quyền, tiếp đó là Hàng Long Chưởng mạnh mẽ.
Rầm! Uỳnh!
Chu sát trận bị va chạm mạnh, ầm ầm rung chuyển, có lẽ là chấn động quá mạnh nên một ngọn núi sụp đổ ngay tại chỗ.
Mở!
Bát Hoang Quyền lại được tung ra, một quyền đấm xuyên hư không, chu sát đại trận đung đưa rồi sụp đổ, sau đó bị Diệp Thành giẫm lên nát bét.
Huỷ chu sát trận xong, Diệp Thành bất giác quay đầu lại nhìn ba tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện với vẻ hứng thú. Mặc dù bọn họ ở cảnh giới Không Minh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khả năng đánh giết của hắn. Hai tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ hai, một đấu ba dù hơi khó nhưng xử lý từng tên lại khá dễ.
“Chết tiệt, tiểu tử này từ đâu ra vậy?”, sắc mặt lão già mặc áo bào huyết sắc dẫn đầu u ám đáng sợ. Kế hoạch ban đầu đều vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá vỡ, cục diện bây giờ đã khiến bọn họ rơi vào thế nguy hiểm.
“Quý Thương, giết hắn đi”, ngay lập tức, lão già mặc áo bào huyết sắc ra lệnh.
“Dễ thôi”, Quý Thương là thanh niên mặc áo trắng, mặc dù Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư nhưng hắn ta vẫn có tự tin giết được hắn, vì hắn ta ở cảnh giới Không Minh, hắn ta không tin cách biệt cả một cảnh giới lớn mà tên kia vẫn có thể làm gì được mình.
“Đối thủ của ngươi là ta”, Quý Thương vừa di chuyển, tên ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã sát phạt về phía trước.
“Bảo vệ mình trước đi đã!”, lão già mặc áo bào huyết sắc xông tới, huyết khí ngút trời, lão ta tung ra một quyền khiến cho người của Thiên Tông thế gia phải lùi về sau.
Thấy vậy, lão già một mắt của Thiên Tông thế gia cũng truy sát tới, đối thủ của ông ta vốn là lão già mặc áo bào huyết sắc. Thế trận bây giờ là lão già kia muốn một đấu hai, kéo dài thời gian cho Quý Thương giết Diệp Thành.
“Tiểu tử, Thị Huyết Điện mà ngươi cũng dám khiêu khích, đúng là tự tìm cái chết”, Quý Thương ba bước thành hai, sát phạt tới nơi cách Diệp Thành ba, bốn trượng.
“Thị Huyết Điện là cái thá gì!”, Diệp Thành không nhúc nhích mà chỉ hét lên, từ “thá” của hắn thực sự lợi hại, mang theo tiếng rồng gầm điên cuồng.
Diệp Thành đột nhiên sử dụng thần thông sóng âm, đánh cho Quý Thương trở tay không kịp, cả người lùi lại phía sau, mắt, tai, mũi và miệng đều có máu trào ra, nhất là đầu hắn ta, sau khi choáng váng thì phát ra tiếng ong ong rất lớn.
Bát Hoang!
Khi Quý Thương còn đang choáng váng, Diệp Thành đã mạnh mẽ tung ra một quyền khiến cho Quý Thương vốn đã hoảng hốt không ứng phó được lập tức bay ra, cánh tay đầy máu.
“Ôi…”, sức chiến đấu hung hãn của Diệp Thành khiến mọi người có mặt lại chấn động lần nữa, xem ra chênh lệch một cảnh giới lớn cũng không phải không thể vượt qua.
Ầm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi thì thanh niên áo trắng tên Quý Thương đã lại chịu một quyền nữa của Diệp Thành, hắn ta ngã xuống khỏi hư không, va vào làm sập một ngọn núi nhỏ.
Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi.
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn từ trên không lao xuống, ngay khi Quý Thương vừa bò dậy từ trong đống đá vụn đã lại bị một quyền của hắn đánh ngã trở về.
Cảnh tiếp theo thảm không nỡ nhìn, Quý Thương từ sau khi rơi xuống khỏi hư không chưa đứng dậy lần nào, mỗi lần bò dậy đều bị Diệp Thành đánh mạnh đến nỗi hắn ta không có cơ hội sử dụng những bí thuật của mình, bị đánh đến mức không còn hình người.
Ầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!