Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 461: Huyền Chấn Sơn Khuyết 

Ầm! Đùng đoàng! 

Tiếng nổ ầm vang lên trong không gian, khi tiếng động biến mất, tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đã tê liệt nằm trong đống đá vụn. 

Kết cục của ông ta không khá hơn Quý Thương là bao, toàn thân tàn tạ, khuôn mặt già nua bị đánh lệch đi, còn bảo bối của ông ta lúc này đều đã vào túi đựng đồ của Diệp Thành, đánh một trận mà khuynh gia bại sản. 

Quần sơn đã bị tàn phá nặng nề, những người còn sống sót của Thiên Tông thế gia đều lần lượt lại đây. Đầu tiên họ nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật, nếu hôm nay không có hắn ra tay, sợ rằng bọn họ đều đã trên đường đến Hoàng Tuyền. 

“Nào, nói cho họ đi”, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành bèn nhìn Thanh Vân mặc áo xanh bên cạnh. 

Thanh Vân vừa nghe đã hiểu ý, nhìn về phía Tử Yên: “Tỷ à, lúc trước là hắn cứu muội”. 

Không cần Thanh Vân giải thích thì Tử Yên cũng đã tin lời Diệp Thành, điều đáng buồn cười là bọn họ còn tưởng Diệp Thành là người của Thị Huyết Điện, xích hắn trong thế giới nhỏ của không gian đó hơn ba canh giờ. 

“Cảm ơn”, Tử Yên tiến lên một bước, trên khuôn mặt lãnh đạm hiếm thấy một nụ cười nhẹ. Cô ta kiêu ngạo như vậy mà lại thua trước tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất. 

“Ta không muốn nghe những lời nói sáo rỗng, nói gì thực tế chút đi”. 

“Đó là đương nhiên”, Tử Yên không tức giận chỉ cười khẽ: “Mời đạo hữu đến Huyền Chấn Sơn Khuyết, Thiên Tông thế gia ta nhất định sẽ hậu ta”. 

“Huyền Chấn Sơn Khuyết?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn chắc chắn mình chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Đại Sở rộng lớn như thế, là một vùng đất tàng long ngoạ hổ, thứ không thiếu nhất chính là tu luyện thế gia. 

“Ừm, Thiên Tông thế gia các cô có truyền tống trận cỡ lớn không?”, Diệp Thành không nghĩ nữa mà nhìn Tử Yên hỏi. 

“Đương nhiên là có”. 

“Được rồi! Đi thôi”, Diệp Thành lập tức đồng ý, suy đi tính lại hắn thấy đánh nhau cũng được lắm, được nhận tiền thù lao, mượn truyền tống trận mà không cần phải trả linh thạch, đây là một cách tốt để tiết kiệm tiền. 

Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ lao vào không trung với tốc độ cực nhanh. 

Trên đường đi, mấy người ở trên phi kiếm thi thoảng lại nhìn Diệp Thành. Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại thêm chữ “thù” trên trán khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau sau đó bất giác nhíu mày. 

“Tiểu thư, xem ra người làm náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên mấy ngày trước chính là hắn. Mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ trên trán, hơn nữa lại là cảnh giới Linh Hư, sức chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn”, ông lão một mắt nhìn trộm Diệp Thành rồi truyền âm cho Tử Yên. 

“Thì ra hắn chính là Tần Vũ”, Tử Yên lẩm bẩm một mình. 

Khi mọi người nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã bay vào một thành cổ có tên là Cửu Dương. 

Vừa vào thành cổ Cửu Dương, một vài luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, hiển nhiên là Thiên Tông thế gia phái tới để đón mấy người phía Tử Yên. 

Họ đến quần sơn cao vút nhờ truyền tống trận của thành cổ Cửu Dương. 

Sâu trong quần sơn có một ngọn núi được mây mù bao phủ. 

“Ẩn giấu thật kỹ”, Diệp Thành nhìn linh sơn phía xa, trong màn sương mây mù mờ ảo, nhìn có vẻ là một người có tu vi rất cao, bày ra trận văn bí ẩn ở đây che đi bí mật của mình. Nếu Tử Yên không đưa hắn tới, có lẽ người bên ngoài khó mà phát hiện ở đây còn có một toà linh sơn. 

“Yên Nhi muội muội”, phi kiếm vừa đáp xuống, một thanh niên mặc áo trắng đã đi ra tiếp đón, vẻ mặt lo lắng: “Có bị thương không?” 

Tên này cũng được coi là tao nhã, hiên ngang, nhưng không biết vì sao nụ cười của hắn ta lại vô cùng giả tạo, còn có vẻ như làm bộ, ngay cả vẻ lo lắng trong mắt cũng không phải thực. 

“Lăng sư huynh, cảm ơn huynh đã nhớ đến, ta không sao”, Tử Yên trước giờ luôn lạnh nhạt cũng nở nụ cười khẽ. 

“Đây là…”, thanh niên áo trắng nhìn thoáng qua người lạ Diệp Thành, không khỏi nghi hoặc hỏi Tử Yên. 

“Ta…” 

“Huynh ấy là Tần Vũ”, Diệp Thành vừa định nói thì Thanh Vân ở bên cạnh đã lên tiếng, nói xong còn nở nụ cười thần bí: “Là Tần Vũ trong bảng Phong Vân của Đại Sở đó!” 

Ồ! 

Diệp Thành mở miệng định trả lời nhưng bị chặn lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ, có lẽ Thanh Vân đã thật sự coi hắn là Tần Vũ rồi. 

“Ngươi chính là Tần Vũ?”, lời của Thanh Vân khiến thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên, hắn ta nheo mắt quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, có thể thấy trong mắt hắn ta còn mang vẻ khiêu khích. 

“Tên này như vậy là thế nào?”, cảm giác được ánh mắt của tên này có gì đó khác thường, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác hắn muốn đánh mình nhỉ?” 

Tử Yên cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, bèn vội vàng tiến lên cười bảo: “Đây là sư huynh Lăng Hạo của ta”. 

“Lăng Hạo?”, nghe thấy cái tên này, Diệp Thành đảo mắt: “Sao nghe cái tên này quen tai thế?” 

“Đương nhiên quen rồi”, Thanh Vân ở bên cạnh cười hì hì: “Huynh ấy đứng thứ năm mươi mốt trong bảng Phong Vân, nói ra thì thứ hạng của hai người chỉ hơn kém nhau một bậc thôi! Không biết lúc trước hai người đã gặp nhau bao giờ chưa”. 

“Chỉ hơn kém nhau một bậc?”, Diệp Thành sửng sốt: “Không phải ta xếp thứ chín mươi chín sao?” 

“Đó là lúc trước, từ sau trận chiến ở cổ thành Thiền Uyên, thứ hạng của huynh trong bảng Phong Vân đã được công nhận là xếp thứ năm mươi rồi”. 

“Là vậy à!” 

“Lần này may nhờ có Tần Vũ đạo hữu giúp đỡ nên chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Tử Yên lại mỉm cười lên tiếng. 

Ồ? 

Lời này của Tử Yên khiến Lăng Hạo lại liếc nhìn Diệp Thành, nhưng khoé miệng hắn ta lại mang theo nụ cười bỡn cợt: “Tần sư huynh, mặc dù hai ta chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng không có duyên gặp gỡ, không biết sau buổi yến tiệc huynh có thể nể mặt so tài cùng ta không?” 

Lời này vừa dứt, Diệp Thành không khỏi nhướng mày. 

Hắn thông minh cỡ nào, đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời Lăng Hạo nói. Hắn ta ghét xếp hạng của mình trên bảng Phong Vân thấp nên muốn nhân cơ hội này để thăng thứ hạng. Bọn họ đều là thiên tài, chỉ kém một bậc, đương nhiên hắn ta không phục. 

“Yên Nhi”, Diệp Thành đang cân nhắc thì một giọng nói khe khẽ vang lên từ nơi sâu trong linh sơn. 

“Tỷ, đi thôi đi thôi, gia gia sốt ruột rồi”, Thanh Vân vội vàng thúc giục, đẩy Tử Yên đi, nhưng đi được hai bước cô ấy lại mỉm cười với Lăng Hạo: “Lăng sư huynh, phiền huynh tìm một chỗ nghỉ ngơi cho Tần Vũ đạo hữu giúp muội nhé”. 

“Không cần tìm chỗ nghỉ ngơi đâu, ta còn có chuyện phải làm…”, Diệp Thành bước lên, nhưng còn chưa nói xong Tử Yên và Thanh Vân đã bay về phía sâu trong linh sơn. 

“Tần Vũ sư huynh, hiếm khi huynh mới tới Thiên Tông thế gia chúng ta một lần, ở lại vài ngày cũng không sao”, Lăng Hạo nở nụ cười nhàn nhạt, hắn ta đưa bàn tay trắng nõn ra rồi nở nụ cười rất thân sĩ: “Mời!” 

“Ta thật sự có việc”. 

“Chậm nửa ngày một ngày cũng không sao mà”. 

Dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn phải đi vào. 

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải. 

Linh sơn này thực sự phi thường, có rất nhiều đình đài lầu gác lơ lửng trên không, khắp nơi đều có hoa cỏ lạ khiến cho linh khí ở nơi đây càng thêm nồng đậm, khắp nơi đều có mây mù lượn quanh, không chỉ là tiên cảnh nhân gian mà còn là thánh địa tu luyện. 

Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều đệ tử của Thiên Tông thế gia đang ngồi xếp bằng tu luyện trên vân đoàn, hơn nữa ai cũng xinh đẹp rạng ngời. 

Hế? 

Rất nhiều đệ tử đang tu luyện trên linh sơn, nhưng khi thấy Lăng Hạo và Diệp Thành ngang qua, bọn họ đều không khỏi nghiêng đầu lại nhìn, nhất là nữ đệ tử, thấy Lăng Hạo phong độ ngời ngời đều không nén nổi rung động. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận