Chương 464: Bay lượn khắp nơi
“Tiểu tử này hay đấy, biết cũng không ít”, mặc dù trên người cũng phải có mười mấy vết thương nhưng đối với Diệp Thành với khí huyết sục sôi mà nói thì đây cũng chỉ là trò vặt. Hắn bị động giao chiến thế này là vì muốn thông qua Tiên Luân Nhãn học lén bí thuật của đối phương.
Có điều, điều khiến hắn thất vọng đó là bí thuật này có liên quan đến cấm kỵ trong không gian, kể cả là hắn cũng không dám khinh xuất thử, muốn học được bí pháp này phải cần đến bí thuật pháp môn.
Có điều, mặc dù hắn không học được chân đế nhưng không có nghĩa rằng hắn sẽ để cho Lăng Hạo tự do di chuyển trong khôn gian, tuỳ ý sát phạt như vậy, cảm giác này khiến hắn không thấy an toàn.
“Lâu như thế rồi, ngươi có thể ra ngoài rồi đấy”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn nhẩm niệm.
Đột nhiên, giữa trán hắn có linh huy chiếu sáng, tiếp đó là từng đường ánh sáng màu vàng kim bay vào không gian, nếu nhìn kĩ thì đây chính là từng loại binh khí, sát kiếm, kim đao, bảo ấn, linh gương, lư đồng….cũng phải mấy chục binh khí, cần gì có nấy, mỗi thứ đều lấp ánh ánh sáng vàng kim, lơ lửng trong không gian, hết sức chói mắt.
“Tiểu tử này là súc sinh sao?”, thấy Diệp Thành ngự động một lúc mấy chục loại binh khí như vậy, kể cả là Sở Thiên Chấn thì cũng không khỏi kinh ngạc.
“Khí huyết này thật sự quá dồi dào”.
“Nếu đổi lại là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường thì e rằng đã bị hao kiệt toàn bộ linh lực rồi”.
Luc này, Thiên Tông Lão Tổ cũng hết sức ngỡ ngàng, mới còn trẻ như vậy, với tu vi như vậy mà đã có thể ngự động một lúc bao nhiêu loại binh khí, ông ta tự nhận khi còn trẻ như Diệp Thành ông ta không làm được việc này.
Hiện trường lúc này cũng chỉ có Tử Yên và Thanh Vân là điềm tĩnh hơn mọi người vì bọn họ đã từng thấy Diệp Thành mạnh tới mức nào.
“Ra ngoài cho ta”, khi tất cả còn đang trầm trồ, Diệp Thành đã hắng giọng, mấy chục loại binh khí cùng lúc rung lên, phát ra ánh sáng chói loá, khí thế kết nối với nhau, uy lực khủng khiếp khiến không gian hỗn loạn.
Cũng vì không gian hỗn loạn nên Lăng Hạo đang di chuyển trong không gian, định đánh ra một chưởng thì lập tức bị ép ra ngoài.
Phụt!
Vừa ngã ra khỏi không gian, Lăng Hạo lập tức phun ra máu, toàn thân đầm đìa máu.
“Ra rồi à?”, Diệp Thành hai tay khoanh trước ngực nhìn Lăng Hạo với vẻ mặt hứng thú.
“Ngươi có thể ngự động nhiều binh khí như vậy cùng lúc?”, rõ ràng Lăng Hạo mặt tái mét cũng phải kinh ngạc bởi hành động của Diệp Thành.
“Không lãng phí thời gian với ngươi nữa”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lại lần nữa di chuyển, mười mấy pháp khí rung lên, giáng xuống từ hư không, khí thế mạnh mẽ vô cùng, cho dù là một ngọn núi thì cũng sẽ sụp đổ bởi khí thế đó.
“Ngươi cũng đánh giá mình cao quá đấy”, Lăng Hạo hắng giọng, chắp hai tay lại sau đó nhanh chóng kết ấn, vì hắn không ngừng kết ấn nên không gian lại lần nữa không yên bình.
“Không gian, dịch chuyển”, sau tiếng hô của Lăng Hạo, mấy chục pháp khí đang giáng từ trên trời xuống lại biến mất toàn bộ.
“Ôi trời”, Diệp Thành không còn bình tĩnh nữa, hắn thở dốc, mấy chục pháp khí biến mất rồi.
“Mẹ kiếp, lại là bí thuật không gian khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối, hắn nhìn rất rõ mấy chục binh khí đều bị Lăng Hạo di chuyển vào không gian, có lẽ vì sự ngăn cản của không gian mà chúng mất đi sự liên kết với Diệp Thành.
“Ngươi giỏi lắm”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn không dùng đến binh khí mà tay không lao tới, nếu dùng binh khí mà lại bị dịch chuyển vào không gian lần nữa thì có trời mới biết có thể quay về hay không.
Roẹt!
Nào ngờ Lăng Hạo lại lần nữa biến mất.
Đúng vậy, hắn đã lại biến mất vào không gian. Diệp Thành mất đi mục tiêu tấn công liền mắng chửi: “Đánh như vậy có thú vị không?”
Rõ ràng Diệp Thành cảm thấy khó chịu với cách đánh của Lăng Hạo, chốc chốc lại chuồn vào không gian đánh lén.
Vút!
Khi hắn đang lên tiếng thì Lăng Hạo lại lần nữa tấn công, đòn tấn công mạnh mẽ với nhát kiếm chém về phía Diệp Thành.
Thế nhưng khi nhát kiếm sắp đâm vào cổ họng Diệp Thành thì Lăng Hạo cảm nhận được luồng sức mạnh ngăn lại tốc độ của hắn khiến nhát kiếm của hắn bị Diệp Thành nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nếu nhìn kĩ thì mới phát hiện dưới chân Diệp Thành có một trận đồ bát quái rộng cả chục trượng xuất hiện.
Và đây chính là bí thuật mà Diệp Thành học được từ Hoa Vân, có thể ngăn lại tốc độ và sức mạnh của đối phương.
Diệp Thành nắm chuẩn thời cơ, dùng trận đồ bát quái để hạn chế tốc độ của Lăng Hạo, lúc này mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn phản công.
“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành gằn giọng, sát phạt lên phía trước, hắn túm lấy một tay Lăng Hạo sau đó khí và lực cùng kết hợp, cứ thế lôi phắt Lăng Hạo từ trong không gian ra ngoài.
Có điều, Diệp Thành không tung Lăng Hạo lên rồi nện xuống đất vì đây là hư không, không có mặt đất để trợ lực, còn hắn cũng không dám thả Lăng Hạo ra, nếu không thì tên này lại lẻn vào không gian.
Thế rồi Diệp Thành cứ thế nắm thật tay Lăng Hạo, hắn không đánh Lăng Hạo cũng không thả Lăng Hạo ra, chỉ đi lượn vòng quanh trên trời, từ nam sang bắc, từ đông sang tây tốc độ nhanh hơn bình thường khiến người xem chóng mặt.
“Hắn…hắn đang làm gì vậy?”, cảnh này khiến những người ở bên dưới đều phải dụi mắt.
“Cách đánh gì đây?”, kể cả là trưởng lão của Thiên Tông thế gia thì cũng phải hoa mắt, không biết Diệp Thành định làm gì.
Haiz!
Hiện giờ chỉ có Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu bất lực.
“Gia gia, tên Tần Vũ đó rốt cục định làm gì vậy?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.
“Dưới tốc độ tuyệt đối, Lăng Hạo căn bản rất khó ngưng tụ được linh lực, vả lại dưới tốc độ nhanh như vậy, Lăng Hạo cũng không dám vào không gian. Vì tốc độ quá nhanh, một khi vào không gian rất có khả năng sẽ bị khe hở không gian làm bị thương”, Thiên Tông Lão Tổ chậm rãi giải thích: “Tần Vũ rất thông minh, hắn lôi Tề Hạo bay khắp nơi mục đích rõ ràng là muốn Lăng Hạo hồn lìa khỏi xác”.
“Hồn…hồn lìa khỏi xác là sao ạ?”
“Đây chỉ là một cách nói khoa trương, linh hồn của Lăng Hạo đương nhiên sẽ không lìa khỏi xác vì chỉ có Nguyên Thần mới địch lại được, dưới tốc độ tối đa, nếu như đột nhiên ngừng lại thì linh hồn sẽ tạm thời rời khỏi thân xác, trạng thái này được gọi là hồn lìa khỏi xác”.
“Vậy Tần Vũ cũng đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng, nếu như đột nhiên dừng lại thì hắn chẳng phải cũng bị hồn lìa khỏi xác sao ạ?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ bằng ánh mắt khó hiểu: “Hà tất phải làm vậy?”
“Vì cảnh giới linh hồn của hắn đang ở cấp địa”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, nói: “Mặc dù dưới tốc độ nhanh chóng hồn lìa khỏi xác nhưng người có linh hồn mạnh mẽ thì về cơ bản có thể thoát khỏi sự hạn chế, cấp bậc linh hồn của Tần Vũ cao hơn Lăng Hạo, cho dù hắn hồn lìa khỏi xác thì cũng không đáng ngại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!