Chương 472: Đi
Trận huyết chiến thảm khốc vì sự thất bại của Thị Huyết Điện mà chấm dứt.
Trên linh sơn của Thiên Tông thế gia chất đầy xác chết, nhiều nơi còn xuất hiện xương cốt gãy lìa, máu me nhơ nhuốc, cả linh sơn trông vô cùng thảm hại.
Niềm vui sau trận đại chiến thì khỏi phải bàn nhưng đi cùng với nó là sự bi thương.
Mặc dù Thiên Tông thế gia chiến thắng nhưng thương vong cũng không ít, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã có hơn hai mươi người bỏ mạng, trong đó bao gồm cả một Thái Thượng Trưởng Lão ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau trận chiến, Thiên Tông Lão Tổ ngồi trong linh sơn đại điện, có lẽ vì giết quá nhiều người nên một người vốn hiền từ ôn hoà như ông ta vẫn còn mang theo sát khí quẩn quanh người khiến cho những đệ tử với tu vi yếu hơn không dám lại gần, chỉ sợ bị thương.
“Phụ thân, đạo thương của người thật sự đã khỏi rồi sao?”, tới lúc này, Sở Thiên Chấn mới hỏi bằng giọng khó tin.
“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cũng may có Tần Vũ tiểu hữu nên ta mới…Ấy, tên đó đâu rồi?”
Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám trăm nghìn dặm”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ biết thân phận thực sự của Diệp Thành thì mỉm cười.
“Vậy Thiên Tông thế gia có Hư Không Đại Trận không ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên có”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà: “Nhưng Hư Không Đại Trận có thể truyền tống đông, bắc, tây, nam, ba phương hướng chứ không thể truyền tống về phía nam, cho dù có thể truyền tống thì cũng chỉ có thể truyền tống một trăm dặm”.
“Vì…vì sao cơ?”, Diệp Thành nghe mà choáng váng.
“Vì một trăm nghìn ngọn núi lớn”, ở bên, Sở Thiên Chấn giải thích: “Tiểu hữu có lẽ không biết khoảng cách ba mươi nghìn dặm tính từ phía chính nam của Thiên Tông thế gia có một trăm nghìn ngọn núi lớn, nơi đó hung danh nổi trội, nếu như truyền tống về phía nam vượt quá một trăm ba mươi nghìn dặm thì không gian thông dạo nhất định phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi lớn, không gian ở đó hỗn loạn, rất có khả năng sẽ khiến thông đạo không gian sụp đổ”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, về điều này thì hắn đã trải qua, nên biết rằng cũng vì Truyền Tống Trận mà hắn dùng ở Âm Sơn truyền tống đi nên mới bị sức mạnh thần bí ở hoang mạc quấy nhiễu, dẫn đến nứt vỡ không gian, suýt chút nữa thì mất mạng.
“Muốn tới Hằng Nhạc Tông tốt nhất phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Tông Lão Tổ lại lần nữa lên tiếng: “Cho nên ta khuyên tiểu hữu không nên sử dụng đến Hư Không Đại Trận, dùng vài lần Truyền Tống Cổ Trận cũng giống nhau, chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian thôi”.
Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ lại phất tay lấy ra một tấm bản đồ với diện tích không hề nhỏ, rồi chỉ vào vài điểm bên trên mà nói: “Một con đường gần đây là từ Thiên Tông thế gia truyền tống tới Thiên Long Cổ Thành, từ Thiên Long Cổ Thành truyền tống tới Tinh Nguyệt Cổ Thành, từ Tinh Nguyệt Cổ Thành truyền tống tới…”
Thiên Tông Lão Tổ nói rất tỉ mỉ chi tiết như thể không muốn Diệp Thành gặp phải sai sót gì, tới khi ông ta nói xong thì mới đưa tấm bản đồ cho Diệp Thành: “Cứ theo lộ trình ta nói, không quá ba ngày là có thể tới Hằng Nhạc Tông”.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười vội nhận lấy địa đồ.
“Ta dẫn tiểu hữu đi”, Thiên Tông Lão Tổ phất vạt áo biến mất trong đại điện, và cùng lúc, Diệp Thành cũng biến mất.
Sau khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã ở một địa cung bên dưới linh sơn của Thiên Tông thế gia.
Từ xa Diệp Thành có thể nhìn thấy tế đàn, bên trên có Truyền Tống Trận, một Truyền Tống Trận rộng hơn năm mươi trượng chính là Hư Không Đại Trận, Truyền Tống Trận còn lại chừng mười mấy trượng là Truyền Tống Cổ Trận.
Hư Không Đại Trận không phải Truyền Tống Cổ Trận bình thường có thể so sánh, khoảng cách mà nó có thể truyền tống xa hơn nhưng đại trận này không phải thế lực nào cũng có, vì tạo ra được Hư Không Đại Trận cần bỏ ra linh thạch với cái giá trên trời.
Khi nói, Thiên Tông Lão Tổ đã đưa Diệp Thành tới trước Truyền Tống Cổ Trận.
“Tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành bước lên Truyền Tống Trận, hắn không quên chắp tay hành lễ với Thiên Tông Lão Tổ.
Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, phất vạt áo lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, cười nói: “Đây chính là bí thuật bất truyền ra ngoài của Thiên Tông thế gia: Hư Không Tuyệt Diệt, ta tặng tiểu hữu”.
“Bí thuật bất truyền?”, Diệp Thành sáng mắt, mặc dù miệng nói vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy, nhét vào trong ngực áo, chỉ sợ Thiên Tông Lão Tổ đổi ý lấy lại.
“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Ngọc Dương Tử nhé”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi bắt đầu giúp Diệp Thành khắc hoạ toạ độ không gian.
“Ấy, tiền bối còn quen cả lão tổ của Hằng Nhạc Tông con sao?”
“Chúng ta từng kề vai sát cánh chiến đấu, đương nhiên quen rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Đi thôi tiểu hữu, đi đường may mắn, nếu có thời gian ta sẽ tới Hằng Nhạc Tông chơi”.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi dưới sự chuyển động nhanh chóng của Truyền Tống Trận, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Sau khi hắn rời đi, Thiên Tông Lão Tổ mới vuốt râu. Phía sau, lúc này Sở Thiên Chấn tiến vào, nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu: “Phụ thân, tên Tần Vũ này không phải là người của Hằng Nhạc Tông chứ?”
“Phải hay không thì có liên quan gì sao?”, nghe Sở Thiên Chấn hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ chỉ mỉm cười sau đó phất vạt áo đi ra ngoài, giọng nói của ông ta còn vang vọng khắp không gian: “Thiên Chấn, tên tiểu tử đó không đơn giản đâu, tương lai không xa hắn sẽ là anh tài cái thế dẫn dắt cả một thời đại, sau khi xử lý xong việc trong gia tộc, con phái người tới Hằng Nhạc Tông một chuyến…”
Roẹt!
Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, lúc này hắn đang đứng ở mặt đất rộng mênh mông, phía xa chính là cổ thành với đại khí dồi dào, to lớn hơn Thương Lang Cổ Thành không biết bao nhiêu lần, nhìn từ xa nó giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ.
“Đây chính là Thiên Long Cổ Thành”, Diệp Thành vội bước lên phi kiếm bay về phía cổ thành.
Có lẽ Thiên Long Cổ Thành quá phồn hoa nên tứ phương đều có bóng người đạp lên kiếm di chuyển qua lại, vả lại số lượng không hề ít, trong đó có rất nhiều người ẩn đi khí tức, có người tu vi đã đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Không biết lần này trời xanh có thương lấy mình một lần cho mình gặp được bảo bối không?”
“Ai mà biết được, phải xem tạo hoá thôi”.
“Ở đại hội đấu thạch lần trước ta đã ưng một hòn đá dị thường nhưng ngặt nỗi vì vài lý do không mua được, ngươi đoán xem vì sao. Mẹ kiếp, hắn có thể tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế khiến ta đau tim”.
Trên đường đi, Diệp Thành đều nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, thầm nghĩ những tu sĩ từ tứ phương tới đây đều để xem đại hội này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!