Chương 488: Suýt thì ngất đi
“Lão phu trả hai triệu năm trăm nghìn”, cuối cùng, một giọng nói hùng hồn vang lên át tiếng của mọi người.
Lời này khiến hội trường đột nhiên im bặt. Nói thì cũng trùng hợp vì người ra giá lần này chính là Ngưu Thập Tam, trước đó từng trả hai triệu linh thạch mà chăng thu về được gì.
“Cướp cho ta, nếu không thì các ngươi cứ đợi đấy”, tên này cứ thế đứng bật dậy gào thét điên cuồng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tảng đá này là của ta”, vừa gào thét, Ngưu Thập Tam không quên nheo mắt nhìn một lượt.
Hiện trường lúc này, không biết do uy thế hùng hổ của ông ta khiến người ta sợ hay vì điều gì mà không ai trả giá nữa.
“Còn ai trả giá nữa không?”, thấy không ai nói gì, Ông lão họ Dạ đứng trên tảng đá lớn đảo mắt nhìn xung quanh.
Hồi lâu không ai nói gì.
Thấy vậy, Ông lão họ Dạ mới nhìn sang Ngưu Thập Tam, cười nói: “Đạo hữu, có xẻ đá công khai không?”
“Xẻ, xẻ, xẻ luôn”, lão già mặc đồ tím tò mò, nói, sắc mặt cũng không mấy dễ chịu vì trước đó ông ta đã mất trắng hai triệu linh thạch.
“Đạo hữu, đấu thạch chỉ có ba phần dựa vào thực lực, bảy phần là may mắn, xin đừng bực bội”.
“Vậy thì nhanh chóng xẻ đi, mẹ kiếp, ta không tin lần trước không có gì mà lần này cũng không có cái gì”, lão già mặc đồ tím đã xắn áo lên, tỏ vẻ gồng mình gắng sức.
Ông lão họ Dạ không nói gì, phất tay lấy ra một thanh thạch đao sau đó chém xuống khiến tảng đá bị xẻ ra từng lớp một.
Roẹt! Roẹt!
Âm thanh này vang lên liên tiếp, thủ pháp của Ông lão họ Dạ hết sức thuần thục, ra tay nhanh gọn chính xác, từng lớp đá lần lượt được xẻ ra.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về tảng đá khổng lồ kia, bọn họ rất muốn xem xem tảng đá khổng lồ này rốt cục có bảo bối tuyệt thế gì hay không mà phải bỏ ra hai triệu linh thạch như vậy.
Phá!
Không biết từ bao giờ, Ông lão họ Dạ mới thu lại thạch đao chỉ điểm vào tảng đá, tảng đá lập tức vỡ ra.
Đột nhiên, một đống phân vàng kè xuất hiện.
Đột nhiên, mùi hôi thối nồng nặc khắp hội trường.
Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn.
Ôi trời!
Khốn khiếp!
Ôi trời!
Bầu không khí yên tĩnh trong vòng một giây thì tiếng mắng chửi vang lên tứ phía, người ta khạc nhổ ra cả bãi nước bọt.
Mùi hôi thối nồng nặc xực lên, bay khắp không gian nhỏ, bên trong tảng đá làm gì có bảo bối mà là một đống phân, một đống phân rất…to.
Khắp nơi, người nào người nấy nôn oẹ.
Trên vị trí ngồi, Bích Du dùng khăn lau che đi mũi và miệng, khuôn mặt trông hết sức biểu cảm, mãi tới một giây trước cô mới hiểu ra ngụ ý của Diệp Thành.
Nghĩ tới đây, cô không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên, có lẽ vì quá ngượng nên Bích Du chợt đỏ bừng mặt.
“Mẹ kiếp, đúng là thú vị”, rõ ràng, Diệp Thành không hề chú ý đến biểu cảm của Bích Du, lúc này hắn đang bịt mũi và miệng nhưng cũng vừa trầm trồ với tảng đá kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!