Chương 490: Luyện binh khí
“Ta cũng định như vậy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành cười tươi: “Có được thần thiết nghịch thiên như vậy, xem ta tạo ra một tiên khí kinh thiên động địa đấy”.
Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Thành lại nhìn sang Đại La Thần Thiết.
Vừa nhìn hắn đã phải tối sầm mặt lại vì hắn thấy hai tên kia, một tên đang cầm đại đao, một tên cầm búa sắt gõ gõ vào Đại La Thần Thiết.
Có điều độ rắn chắc của Đại La Thần Thiết vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ khiến đại đao của Ngô Tam Pháo chém xuống cũng bị mẻ lỗ chỗ và búa sắt của Thái Ất Chân Nhân thì méo mó hẳn đi.
“Chuyện gì vậy chứ?”, Ngô Tam Pháo thở dốc.
“Rốt cục đây là thứ quái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức tối ra mặt.
Rất nhanh sau đó, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền cảm thấy bàn chân mình rời khỏi mặt đất, vả lại cơ thể rất nhanh đã mất đi trọng tâm.
Sau đó, tiếp sau đó thì cả hai người đã bị ném ra khỏi tiểu viên.
“Còn dám có ý định đoạt thần thiết của ta, mơ đi”, Diệp Thành mắng chửi.
Sau khi mắng xong, hắn mới quay người khẽ xoa lên Đại La Thần Thiết, hắn liếc nhìn Đại La Thần Thiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Khi quan sát ở cự li gần thế này, Diệp Thành mới phát hiện ra sức nặng của Đại La Thần Thiết, vả lại nó không hề lấp lánh hay sáng chói như trong tưởng tượng mà hết sức bình thường và mang phong vị cổ xưa.
“Luyện binh khí bản mệnh gì bây giờ?”, sau khi đảo mắt một lượt, Diệp Thành mới ngồi khanh chân xếp bằng, hai tay chống cằm suy nghĩ.
“Học vấn bên trong đó nhiều lắm”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Học thiên chi pháp, diễn thiên chi đạo, mỗi một loại binh khí đều có pháp của nó, mỗi một loại cũng thể hiện một loại đạo, như kiếm đứng đầu trong hàng trăm binh khí, là kì đạo duy nhất, như đao, binh khí bá đạo tuyệt đỉnh…”
Nghe Thái Hư Cổ Long nói toàn những thứ liên quan đến đạo, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại: “Vậy ngươi cho rằng ta nên luyện binh khí gì?”
“Luyện một thanh kiếm hay đấy”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Kiếm là binh khí mạnh mẽ, nếu được luyện từ Đại La Thần Thiết thì nhất định sẽ là thần binh nghịch thiên, có khả năng trảm thiên”.
“Không được”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xon, Diệp Thành mới khẽ lắc đầu.
“Vậy luyện một thanh đao đi”, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra gợi ý: “Đó là binh khí bá đạo tuyệt đỉnh, nếu như được luyện từ Đại La Thần Thiết và kết hợp với Bát Hoang Trảm của ngươi thì uy lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ”.
“Không được”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế lắc đầu.
“Luyện một cái lư tiên cũng là lựa chọn không tồi”, Thái Hư Cổ Long vẫn không từ bỏ: “Lư dưỡng bách kinh, kì đạo như phác, theo ta thấy cái này là thực dụng nhất, có thể dưỡng đại đạo lại có thể làm lò luyện đan, những linh dược luyện ra nhất định bất phàm”.
“Không được”, Diệp Thành hai tay chống cằm lại tiếp tục lắc đầu.
“Vậy luyện thành thần chuông chắc được chứ? Đại la hoàng chuông, chúng đạo thiên âm, đạo uẩn này vô cùng thâm sâu, nghe ta đi, không sai đâu”.
“Không được”, Diệp Thành vẫn lắc đầu.
“Ta..”, Diệp Thành không ngừng lắc đầu khiến Thái Hư Cổ Long suýt chút nữa thì nổi điên.
Có điều nó vẫn cố gắng kiềm chế lại chủ yếu là vì tám đời rồi mới gặp được một viên Đại La Thần Thiết to như vậy nên nó vô cùng hưng phấn, nó không muốn Diệp Thành làm hỏng đi Đại La Thần Thiết.
Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra rất nhiều gợi ý cho Diệp Thành như chiến kích, thần công, bảo ấn, linh gương, bảo tháp, búa xẻ núi, hũ luyện yêu…thế nhưng cho dù nó có nghĩ ra đủ loại thần binh thì Diệp Thành cũng chỉ đáp lại bằng một động tác khốn khiếp duy nhất đó là lắc đầu.
Thái Hư Cổ Long tức tối nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Vậy ngươi nói xem ngươi muốn luyện gì?”
Ừm…!
Diệp Thành trầm ngâm ba giây rồi mới xoa cằm nói: “Mỗi một loại binh khí đều đại diện cho một loại đạo thì ta cần binh khí của ta chứa đựng vạn vật, dung nạp vạn đạo”.
Và câu này của Diệp Thành khiến cho Thái Hư Cổ Long khắc trước còn đang tức tối thì lúc này thay đổi sắc mặt, đôi mắt to lồ lộ của nó loé lên ánh sáng, ánh mắt nhìn Diệp Thành ý tứ sâu xa.
“Vạc”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ.
“Đúng, chính là vạc”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười như vỡ lẽ điều gì đó.
Nói rồi, hắn lập tức tiến tới trước Đại La Thần Thiết sau đó tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi bao quanh Đại La Thần Thiết.
Lúc này, một loại mật pháp luyện khí đã bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, một hình ảnh ban sơ của cái vạc cũng hiện lên trong đầu hắn, cổ xưa mà dồi dào đại khí, vững chãi nhưng lại rất tự nhiên.
“Một thành hai, hai thành ba, ba hoá vạn vật sao?”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn vào đầu hắn, ánh mắt nhìn vào hình ảnh ban sơ của cái vạc.
Có điều, điều khiến nó bất ngờ đó là hình ảnh cái vạc kia trong đầu Diệp Thành không phải vạc ba chân mà là vạc bốn chân.
“Hỗn độn chính là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa phân tứ tượng, tứ tượng thần bát bốc, như vậy có lẽ không tồi”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã vừa luyện Đại La Thần Thiết vừa lẩm bẩm.
“Vạc, hai tai, bốn chân, tám mặt”.
“Một cái vạc tức là hỗn độn, là thái cực”.
“Hai tai tức là thái cực lưỡng nghĩa, là âm và dương, là xuân, hạ, thu, đông, đại đạo luân hồi, như bốn mùa thay đổi, vạn vật diễn sinh”.
“Tám mặt tức là bát quái của tứ tượng diễn sinh, là càn, khôn, kỉ, chấn, khảm, li, cấn, đoái đối ứng thiên, địa, phong, tuyết, thuỷ, hoả, sơn, trạch, dung nạp đất trời, bao la vạn vật”.
“Chính là ý này, binh khí hỗn độn, hỗn độn chi đạo”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhắm mắt nhẩm niệm kiểm soát tiên hoả thiên lôi tôi luyện Đại La Thần Thiết, ý niệm trong đầu cứ thế diễn hoá đại đỉnh chi đạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!