Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 496: Thành chủ Thiên Long

“Ông chắc chắn thành chủ của ông muốn gặp tôi chứ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Ông lão họ Dạ, hắn hỏi thăm dò. 

“Là ngươi, không sai”. 

“Vậy thì đi thôi, phiền ông đi trước dẫn đường”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân gãi đầu toan sải bước theo. 

“Xin lỗi, thành chủ chỉ gặp vị tiểu hữu này”, Ông lão họ Dạ mỉm cười nói. 

“Nếu ông nói vậy thì chúng ta lại khó chịu rồi đấy”. 

“Không cần để ý tới bọn họ” Diệp Thành cứ thế ngó lơ sau đó quay người đi ra khỏi tiểu viên. 

Ôi trời…! 

Cứ vậy, dưới sự dẫn dắt của Ông lão họ Dạ, Diệp Thành tới được phủ đệ dồi dào đại khí nhất của Thiên Long Cổ Thành. 

“Hào nhoáng vậy sao?”, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt, hắn ngó trái ngó phải như thể một tên nhà quê chưa từng được thấy thế giới bên ngoài vậy. 

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy, chủ yếu là vì phủ đệ của thành chủ Thiên Long Cổ Thành rất dị thường, khắp nơi đều trồng đủ thứ hoa cỏ kì lạ, vả lại Diệp Thành rõ ràng trông thấy vài cây đã biến mất từ lâu khỏi Đại Sở. 

Ngoài những điều này ra thì hắn còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Diệp Thành quan sát kĩ thì đó chính là linh tuyền với linh khí dồi dào vẩn quanh. 

Và điều khiến Diệp Thành cảm thấy khác thường đó là khắp nơi trong phủ đệ này đều bố trí trận văn mật khiến người ta cảm thấy thót tim, nếu như có ai đó lén lút đột nhập vào đây thì chắc chắn sẽ không thể có nổi kết cục tốt đẹp. 

“Tiền bối, vì sao thành chủ của ông muốn gặp ta?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn Ông lão họ Dạ ở phía trước. 

“Ta không biết?”, Ông lão họ Dạ mỉm cười nói. 

Xì! 

Diệp Thành tuỳ hứng khẽ rít lên sau đó tiếp tục đi theo sau Ông lão họ Dạ. Không lâu sau đó, bọn họ tới một rừng đào và dừng chân trước một lầu các nhỏ nằm ở nơi sâu nhất trong rừng đào. 

“Tiểu hữu, gia chủ nhà ta ở bên trong này”, Ông lão họ Dạ mỉm cười ôn hoà với Diệp Thành sau đó quay người rời đi. 

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi hiếu kì nhìn lầu các trước mặt sau đó mới sải bước đi vào. 

Vừa vào trong, hắn đã nhìn thấy đủ thần hoa bay rợp trời, và đúng như Diệp Thành đoán định trước, trong lầu các này là một thế giới riêng biệt vả lại không gian bên trong không hề nhỏ bé, cũng phải chừng hàng chục trượng, giống như một ngôi biệt uyển. 

“Thiên Long Cổ Thành thật sự không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sai bước vào trong. 

Cuối cùng, hắn nhìn thấy một người đang đứng ở đình nghỉ chân chính giữa lòng hồ. 

“Nữ…là nữ nhân?”, nhìn bóng hình này này, Diệp Thành đột nhiên thẫn thờ. 

Diệp Thành vẫn tưởng rằng thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một lão già đức cao vọng trọng, ít nhất cũng phải chừng Sở Thiên Tông của Thiên Tông thế gia, nào ngờ lại là một nữ nhân, vả lại còn là một nữ nhân tuyệt sắc. 

“Tiểu hữu, mời đi bên này”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì giọng nữ nhân trong trẻo vọng lên từ phía mái đình giữa lòng hồ. 

Diệp Thành vội sải bước đến, chân đạp trên mặt hồ, hắn tận dụng mặt nước hồ mà bay tới giữa mái đình giữa lòng hồ. 

Thế nhưng hắn vừa tiếp xúc với mặt hồ thì cả mặt hồ mắt đầu dậy sóng. 

Diệp Thành trở tay không kịp, lập tức bị nuốt trọn, vả lại còn chưa hết, trong dòng nước còn có tiếng xích sắt va chạm với nhau vang lên, nếu nhìn kĩ thì đó chính là những đoạn xích được bện lại từ dòng nước, lập tức quấn lấy đôi chân Diệp Thành và cấm cố hắn lại. 

“Mẹ kiếp, ý gì đây?”, Diệp Thành mắng chửi, linh lực trong cơ thể cuộn trào. 

Có điều, điều khiến hắn kinh ngạc đó chính là đoạn xích sắt kia không những có thể cấm cố hắn mà còn có sức mạnh thể hấp thu linh lực của hắn, chỉ trong thời gian không tới ba giây, linh lực trong cơ thể hắn cứ thế bị rút đi một nửa. 

“Đây là thứ gì?”, Diệp Thành vùng vẫy liên tục, muốn tìm sự giúp đỡ từ phía thành chủ Thiên Long nhưng hắn nhận ra trước mặt chỉ là màn sương mờ nước mênh mông che khuất tầm nhìn. 

“Làm gì thế không biết?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi to hơn nhưng không nghe được âm thanh trả lời. 

Vả lại điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu hơn nữa nằm ở phía sau, sau khi linh lực bị rút đi, đến tuổi thọ và tinh nguyên cũng nhanh chóng bị thôn tính. 

Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên biến sắc: “Mụ điên này muốn giết mình sao?” 

Nghĩ thông điểm này, mắt Diệp Thành chợt lạnh lại, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở ra, nhanh chóng ngưng tụ Tiên Luân Đại Chiêu. 

Ừm? Không đúng. 

Diệp Thành lẩm bẩm, mắt hắn nheo lại nhìn thế giới mênh mang trước mặt: “Là hoan thuật?” 

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, mắt trái khẽ nhắm lại. 

Một giây sau đó, mắt trái của hắn đột nheien mở ra, còn có âm thanh vang lên: “Mở cho ta”. 

Ngay lập tức, thế giới trước mặt hắn biến to lên, thế giới sương mờ tiêu tan, cơ thể cũng không còn bị ai hay xiềng xích nào kìm kẹp lại, thậm chí hắn căn bản còn không còn ở trên mặt hồ kia mà ở trong rừng đào. 

“Hoan thuật thật mạnh”, Diệp Thành mặt mày tái mét một phen, trong đôi mắt hắn còn mang theo sự ngỡ ngàng vì vừa rồi hắn thật sự cảm nhận rõ ràng mình bị hút cạn sinh lực đến mức chỉ còn cái xác khô. 

“Ngươi quả nhiên không hề đơn giản”, khi Diệp Thành còn đang thở dốc thì một giọng nói nữ nhân trong trẻo vang lên. 

Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn tứ phía, ở cách đó không xa, nữ tử mặc tiên y màu trắng đang tưới nước cho một cây đào. 

“Thật đẹp”, Diệp Thành nhìn mà phải trầm trồ. 

Cô ta giống như tiên nữ từ cử trùng thiên hạ phàm, không vướng chút bụi trần với dung nhan tuyệt thế, toàn thân có thần hoa rực rỡ bao quanh, đến từng lọn tóc cũng lấp lánh ánh sáng. 

Diệp Thành vô thức hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ sải bước tới. 

Mặc dù Diệp Thành cũng lo lắng nhưng hắn biết hắn không đi khỏi đây được vì nữ tử kia có thực lực không hề thấp hơn Thiên Tông Lão Tổ, một tu sĩ mạnh như vậy nếu muốn giết hắn thì hắn tuyệt đối không có cơ hội sống sót. 

“Bái kiến tiền bối”, Diệp Thành đứng cách nữ tử kia nửa trượng, hắn cung kính hành lễ. 

“Tu vi ở cảnh giới Linh hư mà có thể phá được Thuỷ Mặc Thiên Hoa của ta thì ngươi là người đầu tiên, hoặc có lẽ là người duy nhất”, nữ tử mặc y phục trắng không hề đứng dậy, vẫn thong dong tưới cây. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận