Chương 497: Thần bí như vậy sao?
“Vậy ngươi rốt cục có thể nhìn thấu những tảng đá kia không? Diệp Thành?”
Lời này như chứ đựng ma lực cứ thế vang vọng liên hồi trong đầu Diệp Thành khiên hắn cau mày.
Diệp Thành, có thể gọi đích danh hắn như vậy khiến hắn có lí do tin rằng thành chủ Thiên Long trước mặt mình chính là một người đạo pháp cao thâm, vả lại hắn có thể khẳng định thực lực của người này không hề thua kém Thiên Tông Lão Tổ.
“Không phải sợ, ta sẽ không nói ra đâu”, như biết được sự kinh ngạc trong lòng Diệp Thành, nữ tử mặc y phục trắng nhướng vai.
Diệp Thành im lặng không nói gì, trong đôi mắt của hắn hiện lên ánh nhìn bất định.
“Có điều ta thật sự cảm thấy rất kì lạ, ngươi đã chết rồi, tại sao lại còn sống, đúng là khiến ta khó hiểu”, thấy Diệp Thành im lặng, nữ tử kia tặc lưỡi.
“Tiền bối gọi con đến đây không phải chỉ là để hỏi vì sao con còn sống chứ?”
“Đương nhiên không phải”, nữ tử kia vươn vai, thân hình với đường cong hoàn hảo lộ rõ, đúng là được tạo hoá ưu ái. Vươn vai xong, cô ta mới nhìn Diệp Thành, cười nói: “Thực ra ta tìm ngươi đến là có việc muốn nhờ ngươi giúp”.
“Tìm con giúp? Người nói xem?’
“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta nhìn một tảng đá”, nữ tử kia cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Nói rồi, cô ta phất vật áo, thoáng chốc đã biến mất khỏi rừng đào, và Diệp Thành cũng biến mất theo.
Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trong địa cung khổng lồ.
Ập vào mắt hắn chính là tế đàn to dị thường, cũng phải đến cả vài trăm trượng, xung quanh tế đàn có chín trụ đá sừng sững, trên những trụ đá là từng lớp phù văn nối nhau liên tiếp tạo ra trận pháp khổng lồ.
Còn trên tế đàn, Diệp Thành nhìn thấy có một tảng đá, tảng đá đó quả thực rất to, phải đến cả hàng trăm trượng, giống như một ngọn núi nhỏ.
“Chính là nó”, sau khi đứng vững, nữ tử kia mới khẽ giọng nói: “Ngươi có thể nhìn thấy bên trong có gì không?”
“Tiền bối cứ xẻ nó ra là được thôi mà”, Diệp Thành nhìn nữ tử kia với vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu như ta dám xẻ nó thì không cần ngươi tới giúp ta làm gì”.
“Không dám xẻ?”, câu trả lời của nữ tử kia khiến Diệp Thành mộng mị đầu óc, hắn liếc nhìn tảng đá rồi hỏi thăm dò: “Bên trong còn có thể có thứ gì đáng sợ sao?”
“Ta không rõ”, nữ tử kia chậm rãi nói: “Ngươi có lẽ có thể nhìn ra tảng đá này có phong ấn trận pháp và ta phong ấn nó vì ta cảm thấy hồi hộp lo lắng, ta không biết bên trong nó là gì, chính vì cảm giác mơ hồ này khiến ta phong ấn nó lại, nếu bên trong là yêu vật thì không phải là thứ mà ta có thể địch được”.
“Thần…thần bí vậy sao?”, Diệp Thành cũng sững người.
“Cho nên mong ngươi giúp ta xem bên trong rốt cục có thứ gì”, nữ tử kia nhìn sang Diệp Thành, nói.
“Nhin giúp tiền bối thì cũng được”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc lên trời: “Nhưng ta không thể chỉ nhìn cho không chứ?”
Thấy Diệp Thành như vậy, nữ tử kia lại mỉm cười, lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức thu lại ánh mắt, hắn nhanh lẹ nhận lấy túi đựng đồ sau đó liếc nhanh vào bên trong.
Bảo bối của ta.
Vừa nhìn vào trong, tim Diệp Thành đã loạn nhịp vì bên trong túi đựng đồ có đến cả năm triệu linh thạch, số lượng khổng lồ như vậy thực sự vượt qua ngoài dự đoán của hắn, hắn thầm nhủ thành chủ của Thiên Long Cổ Thành thật là một người giàu có.
“Giờ có thể nhìn được chưa?”, nữ tử kia mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên rồi, có điều tiền bối có thể giải đáp một số thắc mắc của ta không?”
“Ngươi cứ hỏi”.
“Thập Vạn Đại Sơn rốt cục là nơi thế nào?”, Diệp Thành nhìn nữ tử bằng vẻ mặt hiếu kì.
“Đó là chiến trường cổ xưa”, nhìn khuôn mặt hiếu kì đó của Diệp Thành, nữ tử kia chậm rãi lên tiếng, không hề che giấu: “Theo ta thấy bên trong những tảng đá có bảo bối là vì những món đồ của người chết trên chiến trường để lại, trải qua nhiều năm tháng nó dung hoà lại với những tảng đá ở đó”.
“Ta nghe người ta nói những người vào bên trong đó thì mười người đi, tám, chín người không thể ra ngoài, nhưng vì sao Thiên Long Cổ Thành lại có thể vận chuyển đá ra khỏi đó?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng hỏi.
“Đó là bí mật ta không thể nói”, lần này, nữ tử kia lắc đầu tỏ vẻ thần bí.
Thấy vậy Diệp Thành vẫn không từ bỏ: “Vì sao Thập Vạn Đại Sơn lại thần bí như vậy, ngươi có thể nói chứ?”
“Đương nhiên”, nữ tử kia khẽ mỉm cười, nói: “Đã là chiến trường cổ thì nhất định chôn vùi rất nhiều kẻ mạnh, máu và xương của bọn họ trải qua năm tháng đã thấm vào Thập Vạn Đại Sơn, khi còn sống, bọn họ đều là những người pháp lực thông thiên, cho dù chết rồi thì lệ khí, sát khí, oán khí, oán hận cũng đều ở lại cùng Thập Vạn Đại Sơn, cũng chính vì vậy mà những người có tu vi yếu căn bản không thể lại gần đó, nếu không cẩn thận thì sẽ tan thành mây khói, cho dù là ta thì cũng không dám khinh xuất vào sâu bên trong”.
“Vậy vì sao thiên nhãn thông của tu sĩ chúng ta lại không thể nhìn thấu những tảng đá đó?”, Diệp Thành thắc mắc: “Nếu ta không dùng mắt trái thì cũng không thể nhìn thấu, giống như có một sức mạnh thần bí nào đó ngăn cản vậy”.
“Kẻ mạnh luôn cao ngạo, đương nhiên sẽ không cho phép kẻ yếu nhìn trộm mình, những người bị chôn vùi trong đó khi sống rất mạnh mẽ, cho dù chết rồi thì sự kiêu ngạo vẫn còn tồn tại, sự cao ngạo của bọn họ cũng giống như lệ khí, sát khí, dung hoà vào trong tảng đá, không cho phép kẻ yếu hơn nhìn trộm mình”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Hiện giờ có thể giúp ta nhìn đá được chưa?”, thấy Diệp Thành cau mày, nữ tử kia mỉm cười nói.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành gật đầu, hắn từ từ đi về phía tảng đá khổng lồ kia.
Hắn không mở Tiên Luân Nhãn luôn mà đi vòng quanh tảng đá đó, chốc chốc lại giơ tay gõ vào tảng đá.
Sau vài vòng, Diệp Thành mới cau mày, trong đôi mắt hắn hiện lên ánh nhìn bất định.
Hắn phát hiện ra tảng đá này không hề bình thường, rõ ràng trông giống như những tảng đá khác nhưng lại có ánh sáng như ẩn như hiện xuất hiện trên bề mặt, vả lại thứ ánh sáng đó lại không hề tắt.
Ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành còn thấy trên bề mặt tảng đá có vài chỗ bóng láng, nếu nhìn kĩ thì mới thấy đó là máu tươi.
“Bên trong này không phải có yêu nghiệt chứ?”
“Nó dị thường như vậy, chẳng trách mà thành chủ không dám khinh xuất xẻ ra”.
“Xẻ ra xem mày có huyền cơ gì?”
Diệp Thành lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng hắn đứng ở vị trí cách tảng đá chừng mười trượng rồi mới dừng lại.
Sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu, từ từ mở Tiên Luân Nhãn.
Tiên Luân Nhãn, mở.
Giây phút sau đó, sau tiếng nhẩm niệm trong đầu Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn từ từ mở ra, cứ thế nhằm vào tảng đá.
Đột nhiên, đồng tử của Diệp Thành co lại chỉ bằng đầu mũi kim, thần sắc bên trong đôi mắt rõ sự kinh ngạc, sắc mặt Diệp Thành cũng theo đó mà tái nhợt đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!