Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 517: Viêm Hoàng Thánh Chủ 

“Đợi đã”, Tô Uyên đột nhiên lên tiếng. 

Có lẽ vì giọng nói của Tô Uyên vang lên bất ngờ nên tất cả mọi người xung quanh đều giật mình. 

Đương lúc mọi người đang ngỡ ngàng thì Tô Uyên đã sải bước về phía Tô Tâm Nhi, phất tay khiến sợi dây trói của Diệp Thành được giải phong ấn. 

Woa! 

Vừa được giải phong ấn, Diệp Thành liền cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn hẳn: “Nhìn kìa, đúng là lão gia hành sự sáng suốt”. 

“Phụ thân, đây…” 

“Lùi xuống”, Tô Uyên trầm giọng lên tiếng. 

Sau khi nạt mấy người phía Tô Chính, Tô Uyên mới đỡ lấy Diệp Thành và mỉm cười: “Không biết Viêm Hoàng Thánh Chủ giá lâm, có gì mạo phạm vẫn xin người lượng thứ”. 

“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, câu nói của Tô Uyên khiến người nhà họ Tô có mặt tại hiện trường đều thẫn thờ. 

“Hắn…Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, đặc biệt là Tô Tâm Nhi, cô lập tức lấy tay che miệng, sắc mặt hết sức thú vị vì vừa rồi cô còn một tay lôi Diệp Thành tới đây. 

So với người nhà họ Tô thì Diệp Thành chỉ thẫn thờ trong giây lát. 

Thế nhưng sau giây phút thẫn thờ đó, hắn liền liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý trên tay mình và mới hiểu ra mọi việc, chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới này chính là thánh vật truyền lại từ đời Viêm Hoàng, từ trước tới giờ chỉ có Thánh Chủ mới có thể đeo. 

“Đeo nó vào thì ngươi chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”, trong chốc lát, lời nói của Chung Viêm vang lên bên tai Diệp Thành. 

“Quên mất nó đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “hiện giờ mình chính là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín”. 

“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một nhóm người nhà họ Tô đã chắp tay hành lễ với hắn khiến Diệp Thành như sực tỉnh lại. 

Thấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô bao gồm cả lão tổ nhà họ Tô đều tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, Diệp Thành bất giác run rẩy: “Viêm Hoàng Thánh Chủ mạnh vậy sao? Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hay những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đều phải cung kính?” 

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, ban nãy có gì thất lễ, xin người thứ tội”, Tô Chính tiến lên trước, cười trừ nói. 

“Không sao, không sao cả”, Diệp Thành xua tay trả lời đại. 

Nói rồi, hắn bắt đầu lùi về sau, chuẩn bị ngắm giờ chuồn đi, chỉ sợ nhóm người này trở mặt không thừa nhận hắn rồi trói hắn lại lần nữa. 

“Viêm Hoàng Thánh Chủ”, thấy Diệp Thành lùi về sau, Tô Tâm Nhi mới mím môi tiến lên trước, chắp tay hành lễ sau đó nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng: “Người có thể cứu được Tam Thúc Công phải không? Mong người ra tay cứu giúp?” 

Ô, ha ha…! 

Có lẽ vì có phần lo lắng nên Diệp Thành bèn cười trừ: “Cứu, cứu, nhất định phải cứu rồi”. 

“Viêm Hoàng Thánh Chủ thật sự có thể trị được đạo thương sao?”, thấy Diệp Thành thở phào, vẻ mặt của mấy người phía Tô Chính, đến cả Tô Uyên cũng có phần kích động. 

Hiện trường hiện giờ có phần khác trước, Diệp Thành lúc đó chỉ là một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư, nhưng hiện giờ lại khác, thân phận của hắn đã công khai, hắn bắt đầu với thân phận Viêm Hoàng Thánh Chủ, mỗi một câu nói ra làm sao có ai dám nghi ngờ. 

“Có thể cứu, ta có thể cứu chứ”, Diệp Thành đi tới trước mặt bể Hoa Thanh Trì, dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào lão già mặc đồ tím như thể có thể thấy được vết nứt dài hai thốn trên phần linh hồn của ông ta. 

“Đúng là kì lạ, sao Đại Sở lại nhiều người bị đạo thương như vậy chứ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Liễu Dật, Hạo Thiên Huyền Chấn, Thiên Tông Lão Tổ, giờ lại là người đàn ông mặc đồ tím này. 

“Thiên địa đang thay đổi khống chế linh hồn của con người ở Đại Sở”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng, “nói chính xác hơn thì vì có sự khống chế này nên linh hồn của con người ở Đại Sở rơi vào trạng thái vi diệu, một khi bị thương thì rất dễ diễn hoá thành đạo thương”. 

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm. 

Hắn thu lại suy nghĩ rồi đảo mắt nhìn mọi người: “Ta phải thi triển thuật pháp, mọi người ra ngoài trước đi”. 

“Được, được”, Diệp Thành đã nói vậy rồi nên mấy người phía Tô Uyên đương nhiên không làm trái lại, ho biết bí pháp mà Diệp Thành cần thi triển sẽ không thể cho bọn họ nhìn thấy. 

Ngay sau đó, người nhà họ Tô đều lần lượt lùi ra khỏi địa cung. 

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành không quên phất tay phong ấn cửa địa cung tránh những việc rắc rối xảy ra. 

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn gọi thiên lôi ra bao quanh cơ thể người đàn ông trung tuổi màu tím, vừa dùng thiên lôi trị đạo thương, vừa dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể để tôi luyện linh hồn. 

Đây là một quá trình rất dài, Diệp Thành không dám lơ là khinh xuất. 

Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Tô Chính cũng lần lượt nhìn Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự là Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?” 

“Không sai”, nghe câu hỏi mang theo ý tứ hoài nghi đó, Tô Uyên mới khẽ vuốt râu: “Huyền Thương Ngọc Giới, là chiếc nhẫn độc nhất thiên hạ, ta từng nhìn thấy, tuyệt đối không thể làm giả”. 

“Vậy vì sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trên tay một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Linh Hư?”, tất cả mọi người đều gãi đầu: “Vì sao Viêm Hoàng lại tìm một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư làm thánh chủ, nghĩ mãi mà không thông”. 

“Ta không biết”, Tô Uyên cũng lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ thắc mắc. 

“Có phải tên tiểu tử này trộm Huyền Thương Ngọc Giới rồi đeo lên không nhỉ?” 

“Không thể”, Tô Uyên phủ định: “Huyền Thương Ngọc Giới được tạo ra từ ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ, mặc dù chỉ là một thánh vật nhưng nó lại có linh tính, người mà nó không thừa nhận thì người đó không thể đeo lên”. 

“Hoá ra là vậy”. 

“Tâm Nhi, con từng tiếp xúc với người này rồi sao?”, Tô Uyên nhìn sang Tô Tâm Nhi ở bên, sự việc xảy ra vào ban ngày ông ta cũng đã nghe nói, ông ta đương nhiên thắc mắc về chuyện này. 

“Không…không có ạ”, Tô Tâm Nhi cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô lắp bắp, cho tới bây giờ cô cũng không thể tin nổi tên lưu manh mà mình gọi lại chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín. 

Thấy Tô Tâm Nhi như vậy, mấy người phía Tô Uyên không hỏi thêm nhưng vẻ mặt ai nấy đều rất dị thường. 

Mọi người không nói gì, chỉ đứng ngoài địa cung chờ đợi mà trong lòng sốt ruột. 

Thời gian cứ thế dần trôi, thế rồi ba canh giờ trôi qua nhưng người ta vẫn không thấy Diệp Thành ra ngoài. 

Phía này, Tô Chính đứng ngồi không yên, nhìn sang Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự có thể chữa được đạo thương sao?” 

“Có lẽ là vậy”, Tô Uyên vuốt râu, cũng không dám khẳng định: “Hắn có thể là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín nhất định có điểm hơn người, nói không chừng thật sự có thể trị được đạo thương”. 

Ấy? 

Một lão già lên tiếng như nghĩ ra điều gì đó rồi lại nhìn sang Tô Uyên: “Lão tổ, không phải hắn đích thân tới Xuân Thu Cổ Thành tìm nhà họ Tô chúng ta để kết liên minh chứ?” 

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều trầm ngâm. Quả thực, nhiện giờ thế cục nhà họ Tô không được ổn, phải phái người tới Tây Lăng tìm Viêm Hoàng giúp đỡ để tiện kết liên minh. HIện giờ Thánh Chủ của Viêm Hoàng tới, ai cũng hiểu rằng Viêm Hoàng Thánh Chủ tới để bàn bạc chuyện kết liên minh với bọn họ. 

“Kết liên minh không nhất thiết cần thánh chủ đích thân tới chứ?”, một lão già hỏi lại. 

“Việc này phải kiểm chứng lại, đợi hắn ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ”. 

“Nếu thực sự là Thánh Chủ đích thân tới để kết liên minh thì xem ra Viêm Hoàng cũng rất coi trọng nhà họ Tô chúng ta, điều này đối với nhà họ Tô mà nói quả thực là chuyện tốt”. 

“Vào trong đi”, khi mọi người còn đang bàn tán thì cửa địa cung mở ra. 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vội đi vào. 

Tốc độ của Tô Uyên là nhanh nhất, tới bên bể Hoa Thanh Trì, mấy người phía Tô Chính lập tức theo sau. 

Mọi người đều trông thấy sắc mặt của người đàn ông mặc đồ tím nhuận sắc hơn hẳn, khí tức đã ổn định, đạo thương đã biến mất, điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất đó là tu vi của người đàn ông mặc đồ tím từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận