Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 531: Lão tử không chơi với ngươi

 

             “Hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn cũng không dám lơ là chút nào, bởi vì cảm giác Hoắc Tôn mang lại cho hắn khác với cảm giác mà Cơ Tuyết Băng mang lại, đó là sự áp chế, cực kỳ ngột ngạt.  

             “Còn gì muốn nói nữa không?”, Hoắc Tôn cười mỉa mai, thoải mái vặn cổ, chẳng coi Diệp Thành ra gì.  

             Có lẽ trong mắt người ngoài, Hoắc Tôn làm vậy là kiêu ngạo, nhưng Diệp Thành biết rõ hắn ta thật sự có thực lực này. Trong mắt Hoắc Tôn, ngoài Doãn Chí Bình, có lẽ đối thủ duy nhất mà hắn ta nhận định chính là người thương trước kia của hắn, Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.  

             Diệp Thành ung dung ngoáy tai trước sự coi thường của Hoắc Tôn: “Long gia từng nói, người hay ra vẻ đều không được chết tử tế”.  

             “Mẹ kiếp, lão tử nói khi nào?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong đầu Diệp Thành.  

             “Nếu không còn gì trăng trối thì ngươi có thể an tâm lên đường rồi”, Hoắc Tôn cười âm độc.  

             Dưới chân Hoắc Tôn kết thành hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng người hắn ta lại từ từ bay lên, hắc khí cuồn cuộn xuất hiện tạo thành vùng biển cuộn trào mãnh liệt.  

             Vùng biển đen này quả thực phi phàm, nó giống như thần hải, nuốt chửng cả đất trời, khí tức lạnh như băng, sự tồn tại của nó khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, không khí lưu động hoá thành vụn băng với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường, cả thiên địa dường như đã biến thành thế giới băng.  

             Hoắc Tôn cứ thế giẫm lên vùng biển màu đen tựa như quân vương chí cao vô thượng, từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.  

             “Biển Thái Âm”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, đừng để thần hải màu đen kia nhấn chìm, nếu không ngươi sẽ bị nghiền nát thành hư vô đấy”.  

             “Nhìn ra rồi”, Diệp Thành thở dài, mặc dù thần hải màu đen ấy là dạng khí nhưng từng làn khí đều nặng như núi, ngay cả hư không cũng không chịu nổi áp lực của nó và đang dần sụp đổ.  

             “Ngươi giết được Hầu Thiên Sát, đừng để ta phải thất vọng!”, Hoắc Tôn vặn cổ, chậm rãi bước ra.  

             Hắn ta vừa nhấc chân, biển Thái Âm cũng cuồn cuộn lên, nuốt chửng thiên địa, trấn áp bầu trời, muốn nhấn chìm Diệp Thành ngay tại chỗ.  

             “Sao, định hù doạ ta à?”, Diệp Thành chẳng những không lùi mà còn tiến lên, tung một quyền Bát Hoang ra.  

             Phụt!  

             Một quyền của hắn đánh vào biển Thái Âm, nhưng không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào, như thể chỉ đánh vào hư không. Uy lực của Bát Hoang Quyền bị quét sạch hoàn toàn, không ngăn cản được biển Thái Âm đang cuồn cuộn lấn tới.  

             “Được lắm, thú vị đấy”, một chiêu không có kết quả, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, mà dưới chân hắn cũng có tia sáng loé lên.  

             Bầu trời chợt tối sầm, tinh không bắt đầu xuất hiện, ánh sao sáng chói chiếu rọi, tụ lại dưới chân hắn thành biển sao màu vàng, hắn đứng trên đó nhìn cũng giống một bậc quân vương.  

             “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”, Hoắc Tôn cong môi nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó giẫm lên biển Thái Âm sát phạt về phía trước.  

             “Ngươi còn đánh giá thấp ta nhiều điều lắm!”, thấy Hoắc Tôn sát phạt tới, Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ, giẫm lên biển sao sáng chói, lao thẳng về phía hắn ta.  

             Ầm!  

             Ngay lập tức, biển sao và biển Thái Âm va vào nhau, sóng của hai bên đánh nhau dữ dội, nhấn chìm lẫn nhau.  

             Bùm!  

             Mà Diệp Thành và Hoắc Tôn ở trên biển sao và biển Thái Âm cũng đang giao đấu.  

             Thái Âm Chỉ!  

             Hoắc Tôn nở một nụ cười nhạt, sau đó nhất chỉ u mang xuyên thủng hư không, mặc dù chỉ là nhất chỉ đơn giản nhưng lại mang theo cực kỳ nhiều bí pháp, uy lực vô cùng lớn, là đại chiêu tấn công đơn cực hạn.  

             Phụt!  

             Mặc dù Diệp Thành đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng trên người vẫn bị đâm thủng một lỗ.  

             Hơn nữa, điều khiến hắn ngạc nhiên là trên vết thương còn để lại hắc khí phát ra ánh sáng màu đen, không chỉ khiến cho vết thương khó lành mà còn hoá giải tinh khí trong cơ thể.  

             “Sức mạnh Thái Âm ư?”, Diệp Thành lẩm bẩm.  

             “Sao, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?”, Hoắc Tôn từ tốn bước tới, giống như đi dạo trong sân vắng, nhưng thân hình lại càng thêm quỷ dị khó lường.  

             “Trả lại nhất chỉ cho ngươi”, sao Diệp Thành có thể chịu thiệt, ngươi đánh lão tử một chiêu, lão tử dù chết cũng phải đánh trả.  

             Diệp Thành đột ngột giơ tay lên, luồng màu vàng kim bao quanh ngón tay, các bí pháp Nhất Dương Chỉ, Lăng Tiêu Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm được sử dụng đồng thời, dung hợp trong Hỗn Độn Vô Cực Đạo, uy lực kết hợp cực kỳ bá đạo.  

             Tuy nhiên, mặc dù nhất chỉ này bá đạo nhưng còn chưa chạm đến Hoắc Tôn đã bị một sức mạnh cường đại mà thần bí nghiền nát.  

             “Hợp với thiên địa thì còn đánh cái gì nữa!”, Diệp Thành thấy thế, không nói thêm gì mà xoay người bỏ chạy.  

             Thực lực của Hoắc Tôn quá mạnh, hắn cũng không phải đánh không lại hắn ta, nhưng cần phải sử dụng hết các quân át chủ bài khác ngoài cấm thuật Tiên Luân.  

             Điều quan trọng nhất là bây giờ Hoắc Tôn đã hợp với thiên địa, không chỉ có sức mạnh Thái Âm mà còn mượn cả sức mạnh của thiên địa. Nhất chỉ bá đạo vừa rồi của Diệp Thành bị sức mạnh thiên địa nghiền nát.  

             Vì thế cho dù khí huyết của Diệp Thành ngút trời, sức chiến đấu vô song, nhưng chiến đấu với Hoắc Tôn ở trạng thái đỉnh cấp thế này, rõ ràng là tự chuốc vạ vào thân.  

             “Ngươi có đi được không?”, Hoắc Tôn đã bước ra ngoài, thoáng chốc đã xuất hiện ở nơi cách Diệp Thành hơn mười trượng.  

             Diệp Thành sửng sốt, lập tức sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, lao vụt đi khoảng gần trăm mét.  

             “Càn Khôn Nghịch Chuyển”, Hoắc Tôn cười nhạt, một tay tạo kết ấn, chờ đến khi ấn quyết hình thành, toàn bộ thiên địa chu vi trăm nghìn trượng đều rung lên.  

             Ngay sau đó, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước cảm thấy không gian bị đảo ngược, vừa mới chạy vài trăm trượng đã quay ngược trở về, hắn còn chưa đứng vững đã trúng Thái Âm Chỉ của Hoắc Tôn.  

             Phụt!  

             Công thể của Diệp Thành lại bị chọc thủng một lỗ nữa.  

             “Ngươi lợi hại lắm”, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, Thái Hư Thần Hành Thuật được thi triển đến mức cực hạn.  

             “Ngươi không đi được đâu”, khoé miệng Hoắc Tôn nở nụ cười khiêu khích, hắn ta lại sử dụng bí pháp Càn Khôn Nghịch Chuyển một lần nữa.  

             “Đã chịu thiệt một lần, lão tử còn để bị lừa lần hai sao?”, Diệp Thành cười khẩy rồi gọi Đại La Thần Đỉnh ra, áp lực năm mươi nghìn cân xuất hiện, cố định không gian đảo ngược.  

             Mà lúc này Diệp Thành đã chạy được ngàn trượng, hơn nữa hắn không hề có ý định quay lại đối đầu với Hoắc Tôn, bởi vì hẳn cảm thấy không cần thiết phải cứng chọi cứng. Hắn của bây giờ mà đánh nhau với Hoắc Tôn ở trạng thái đã dung hợp với thiên địa thì quá thiệt thòi.  

             Tuy nhiên, Diệp Thành vẫn đánh giá quá thấp bản lĩnh của Hoắc Tôn.  

             Phía sau, Hoắc Tôn vẫn bước ra một bước, nhưng một bước của hắn ta lại là cả nghìn trượng.  

             “Hắn còn biết cả dịch chuyển không gian ư?”, Diệp Thành giật mình ngớ người.  

             Thái Âm Tạo Hoá!  

             Khi Diệp Thành còn đang sững sờ thì Hoắc Tôn đã lại ra tay, một chưởng bình thường cũng đánh bay được Diệp Thành ra ngoài.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận