Chương 537: Cận vệ
Xuỳ!
Diệp Thành liếc nhìn với vẻ mặt thản nhiên, sau đó đi theo hướng Bích Du đã đi.
Đương nhiên Diệp Thành không quên nhiệm vụ đến đây của mình, đó là làm cận vệ của Bích Du, bảo đảm sự an toàn cho cô ấy, nếu Bích Du có làm sao, khi đi ra chắc chắn hắn sẽ nhận ngay một nhát kiếm của Độc Cô Ngạo.
Không gian trong hố thần rất rộng, rộng đến mức Hoắc Tôn khó mà tìm ra.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành lẳng lặng bước đi, từ xa hắn đã nhìn thấy Bích Du nữ cải trang nam.
Trên đường đi, Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, bởi vì ở đây khắp nơi đều mọc đầy linh thảo, chỗ nào cũng thấy cây linh quả, tai nghe thấy tiếng nước róc rách, đó là linh tuyền mênh mông.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy chốc những tiếng nổ ầm nối tiếp nhau vang lên, rất nhiều người đều đang đánh nhau vì bảo vật.
Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn cũng vơ vét suốt dọc đường, hắn đi qua nơi nào thì nơi đó đều trống trơn, khiến cho những đệ tử đi qua đều sửng sốt, bởi vì hắn ở trong hư vô, mà những linh thảo đó lại cứ thế bất chợt biến mất.
Diệp Thành dừng lại ở nơi cách Bích Du khoảng mười trượng.
Bích Du khiêm tốn hơn nhiều, không như Diệp Thành, thấy gì cũng lấy, cô chỉ chọn những linh thảo có ích với mình.
Rõ ràng Bích Du vẫn chưa phát hiện Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô cách mình mười trượng, chống hai tay lên má nhìn cô với vẻ buồn chán.
Hế?
Diệp Thành ồ lên, nhìn về một hướng.
Ở phía ấy có chùm sáng vút thẳng lên tận trời, phát ra ánh sáng lộng lẫy kỳ lạ, quan sát kỹ thì thấy là chiếc gương Bát Quái, xung quanh nó là hào quang với khí tức chói lọi, thoạt nhìn là biết không phải binh khí bình thường.
Đoàng! Đoàng!
Chẳng mấy chốc, những người từ tứ phía chạy tới đều vì gương Bát Quái mà đánh nhau, hiện trường cực kỳ đẫm máu.
Chậc chậc chậc!
Diệp Thành tặc lưỡi, một mặt thì kinh ngạc cảm thán trước sự kỳ diệu của hố thần có thể sản sinh ra binh khí phi thường, một mặt lại thầm chửi những tên đang tranh cướp dị bảo kia.
Cuối cùng, gương Bát Quái bị một bàn tay to túm lấy, đến khi Diệp Thành nhìn lại thì người ẩn thân kia đã trốn vào không gian rồi biến mất, dấy lên một làn sóng chửi rủa từ tứ phía.
Diệp Thành không nhìn nữa, lại đưa mắt nhìn Bích Du.
Lúc này cô đang lẳng lặng đứng trước một bức tường đá sáng chói, không phát ra tiếng động.
Diệp Thành tò mò nên cũng nhìn theo, lúc này hắn mới nhìn ra huyền cơ trên bức tường đá kia, bởi vì Bích Du đã nhìn thấy ý cảnh bí pháp phía trên nên mới đứng trước nó lĩnh ngộ sự kỳ diệu bên trong.
Có lẽ ý cảnh đó quá huyền diệu nên Bích Du cực kỳ tập trung, trong lòng không có gì khác, tâm cảnh lặng thinh.
Diệp Thành không bước lên mà vẫn dừng ở nơi cách mười trượng, quan sát kỹ các khu vực xung quanh, thấy ai có ý đồ xấu với Bích Du là hắn sẽ không chút do dự ra tay, tung một chiêu sấm sét giết chết kẻ đó.
“Hoắc sư huynh tha mạng!”, trong khoảng thời gian này, Diệp Thành nghe thấy rất nhiều tiếng than khóc.
“Bảo vật này cũng là thứ mà ngươi có thể tranh giành sao?”, tiếp đó là lời chế nhạo của Hoắc Tôn, sức mạnh cường hãn của hắn ta khiến mọi người đều bất lực, chỉ cần có dị bảo thì hắn ta sẽ sát phạt tới ngay.
Nhìn về phía khác, Cơ Tuyết Băng bình tĩnh hơn nhiều, Hoắc Tôn giết người cướp của, còn cô ta chỉ lấy bảo bối chứ không đánh người khác bị thương.
Hửm?
Diệp Thành đang quan sát bỗng nhíu mày, vì hắn thấy một bóng người bước tới phía sau Bích Du, kẻ đó cũng biết cô đang lĩnh ngộ ý cảnh nên mới có ý đồ giết người cướp của.
“Người tiểu gia bảo vệ mà ngươi cũng dám đụng tới, xem ta đây!”, Diệp Thành ra tay không chút chần chừ, khi người đó còn chưa phát hiện ra nguy hiểm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến lúc chết vẫn buồn rầu, đến lúc chết cũng không nhìn thấy người giết mình là ai, còn chẳng kịp kêu lên một lời.
Sau đó Bích Du hoàn hồn, khoé môi nở nụ cười nhẹ.
Chỉ là, khi quay lại nhìn thấy xác chết lạnh lẽo trên mặt đất, lông mày cô khẽ cau lại.
Hiển nhiên cô cũng biết khi mình đang lĩnh ngộ ý cảnh đã xảy ra chuyện, còn ai là người cứu cô thì cô hoàn toàn không biết.
“Đây là hố thần, nguy cơ tứ phía, có thể thông minh lên chút được không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không kìm được mà truyền âm, nhưng Bích Du vẫn không tìm được nguồn phát ra âm thanh.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ”, Bích Du khẽ đáp, muốn nghe lại giọng nói của Diệp Thành nhưng không thấy hồi âm nữa.
Bất đắc dĩ, Bích Du đành tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa dừng lại, cô cũng phát hiện ra một số ý cảnh kỳ lạ, nhưng vì chuyện lúc trước nên cô chỉ ghi nhớ ý cảnh lại để sau này cảm ngộ.
Trong hư không phía sau, Diệp Thành nhàn nhã đi theo cô, giữ khoảng cách khoảng bảy tám trượng để khi có trường hợp khẩn cấp thì kịp thời ứng phó.
Bùm! Ruỳnh!
Trong hố thần không hề yên bình, đâu đâu cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau.
Nơi này thật sự rất kỳ diệu, chỉ cần có dị bảo là sẽ có tranh cướp, ngay cả Hoắc Tôn một lòng muốn giết Tần Vũ, lúc này cũng tạm thời buông bỏ ý định, chỉ chú tâm đi tìm bảo bối.
“Ta nói này, tự nhiên cô chạy vào đây làm gì, hại lão tử chỉ có thể đi theo cô. Ôi bảo bối của ta!”, trong khoảng hư vô, Diệp Thành oán thầm suốt dọc đường, trơ mắt nhìn những món bảo bối bị cướp đi mà đau lòng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thành nhanh trí tạo thủ ấn.
Sau đó một làn khói xanh huyễn hoá bên cạnh hắn, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh xuất hiện.
“Trông chừng cô ấy cho tử tế”, Diệp Thành vỗ vai đạo thân giống hệt mình, sau đó nhảy ra khỏi không gian hư ảo.
“Không ai được đụng vào, đó là của ta”, chưa đầy ba phút sau đã vọng lại tiếng hét to của Diệp Thành.
Lúc này, một chiếc bảo ấn đang bay trên không, dường như có linh tính nên nó bay đi tránh sự truy đuổi từ mọi hướng.
Diệp Thành xông lên, vung cây gậy rang sói đánh bay những người đang tranh bảo ấn, trong đó có cả Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông phía Nam Đại Sở.
“He he, nó là của ta”, Diệp Thành cầm bảo ấn rồi nhét vào túi đựng đồ.
Đám người chạy tới tranh bảo ấn trước hắn đều mang vẻ mặt u ám, khuôn mặt dài như quả cà tím, mặc dù không cam lòng nhưng thực lực của Diệp Thành quá mạnh, bọn họ đều không dám xông lên cướp. Có thời gian tranh giành vô nghĩa với Diệp Thành, chi bằng đi tìm bảo bối khác.
Lát sau, Diệp Thành thoáng khựng lại.
Từ xa, Diệp Thành nhìn thấy Cơ Tuyết Băng và những đệ tử khác của Chính Dương Tông đi theo cô ta, vì có Cơ Tuyết Băng nên nhóm Hoa Vân rất càn rỡ, hầu như bọn chúng đều cướp của người khác.
“Giết! Giết! Giết!”
Nhìn bọn chúng từ xa, trong đầu Diệp Thành vang vọng âm thanh này, sát khí lạnh lẽo đã đến mức không thể kiểm soát.
Nhưng Diệp Thành vẫn kìm lại được, hắn chẳng hề kiêng dè những tên đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, hắn chỉ kiêng dè Cơ Tuyết Băng, nếu chiến đấu thì hắn sẽ bị lộ con át chủ bài, đây không phải điều hắn muốn. Hắn vẫn biết trong hố thần này còn Hoắc Tôn có thực lực không hề kém Cơ Tuyết Băng.
Suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định kìm nén.
“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi nói chuyện”, Diệp Thành nhìn lần cuối cùng rồi đột ngột xoay người biến mất.
Ngay khi hắn vừa đi, Cơ Tuyết Băng đang đứng trên vân tiêu phía xa quay đầu nhìn về nơi này, vẻ mặt cô ta vẫn thờ ơ nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ lạ, miệng khẽ nói: “Cảm giác thật quen thuộc”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!