Chương 538: Lại giết đệ tử trên bảng Phong Vân
A!
A!
Chẳng mấy chốc tiếng la hét thất thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong hố thần.
Diệp Thành cau mày, không khỏi ngước mắt lên nhìn, lúc này hắn mới thấy phía đó giông tố ầm ầm, sát khí đáng sợ lan ra tứ phía, còn có lực huỷ diệt đang vận hành.
“Sát trận”, Diệp Thành suy ngẫm.
Quả nhiên, tuy hố thần đâu đâu cũng có tạo hoá và cơ duyên, nhưng nguy hiểm và tai hoạ thì ở đâu cũng có, mà càng vào sâu thì càng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạm vào sát trận bí mật.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy chốc tiếng nổ ầm lại vang lên, cả hố thần đều chấn động.
Diệp Thành híp mắt, nhìn thấy Hoắc Tôn đang chật vật chạy ra, dường như hắn ta cũng chạm phải cấm chế kinh khủng nào đó.
Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và các đệ tử của Chính Dương Tông đi vào chỗ sâu cũng gặp tình cảnh tương tự, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng trúng chiêu, quần áo dính máu, dáng vẻ nhếch nhác.
Ngay cả họ cũng trúng chiêu chứ nói gì những đệ tử bình thường, mỗi khi đụng tới cấm chế hay sát trận đều có một nhóm người bị cuốn vào, sau đó bị nghiền thành tro tàn.
“Hố thần này quả nhiên nguy hiểm tứ phía”, lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành cũng chậm rãi đi vào khu vực sâu hơn.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần, hy vọng có thể nhìn thấu huyền cơ của hố thần, nhưng không lần nào thành công, nơi này vẫn bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ.
Ngoài ra, Diệp Thành cũng đã liên hệ với phân thân của mình ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông rất nhiều lần.
Tuy nhiên, hố thần cũng giống như hoang mạc và Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả mối liên hệ giữa bản thể và phân thân cũng bị cắt đứt, huống chi là liên hệ với Thái Hư Cổ Long.
Hửm?
Đang đi, Diệp Thành bỗng cau mày nhìn về một hướng.
Đùng! Đoàng!
Nơi đó truyền đến tiếng nổ ầm vang dội, hơn nữa động tĩnh còn không vừa.
“Có kẻ ra tay với Bích Du, mà thực lực còn cao hơn cô ấy”, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng ở đó thông qua đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh.
Đó là một thanh niên tóc đỏ, khí huyết dâng trào mãnh liệt, khí thế cường hãn, khuôn mặt trắng bóc chỉ to chừng bàn tay trông rất dị thường, mà đôi mắt như bò cạp cũng loé lên vẻ u ám.
Khí chất người này hơi giống Hầu Thiên Sát từng bị hắn giết.
“Nam Cung Thiếu xếp thứ tám bảng Phong Vân à?”, Diệp Thành lẩm bẩm.
Mặc dù hắn chưa từng thấy Nam Cung Thiếu, nhưng nghe Thanh Vân nói tóc của Hầu Thiên Sát màu tím, còn tóc của Nam Cung Thiếu màu đỏ, bây giờ ngay cả Bích Du trong bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của gã, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ đến Nam Cung Thiếu – người đứng thứ trong bảng xếp hạng.
Mà lúc này, khi Bích Du vừa rút lui thì đạo thân của Diệp Thành đã sát phạt tới, chiến đấu với Nam Cung Thiếu.
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tiếng bàn luận liên tục vang lên.
“Tần Vũ đấu với Nam Cung Thiếu”.
“Thứ chín bảng Phong Vân đấu với thứ tám bảng Phong Vân, lần này khả năng Tần Vũ phải bỏ mạng rồi”.
“Tuy ta rất coi trọng Tần Vũ, nhưng lần này hắn lành ít dữ nhiều là cái chắc”.
“Tốc chiến tốc thắng thôi”, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian, chạy về hướng đó, tìm cơ hội giết Nam Cung Thiếu bằng một đòn tuyệt sát để không thu hút nhiều người tới thêm, tránh để lộ thân phận.
Ầm!
Tiếng ầm ầm vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bích Du ở bên này ngây người nhìn nơi không xa, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, lúc này hắn đang bừng bừng khí thế quyết chiến với Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân.
Trước đấy không lâu, cô phát hiện một chiếc nhẫn ngọc ở trong linh tuyền, nhưng khi chiếc nhẫn sắp vào tay, không ngờ Nam Cung Thiếu đang đi ngang qua lại bất ngờ tấn công.
Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô không kịp phản ứng.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thành phụ trách bảo vệ cô, ồ không đúng, nói chính xác hơn là đạo thân của Diệp Thành đột nhiên nhảy ra, sau đó xuất hiện trận đại chiến hiện tại.
“Ngươi đi theo ta suốt đấy à?”, ánh mắt Bích Du mơ màng, vẻ mặt hơi thất thần, cô nhìn một lúc rồi bật cười ngốc nghếch.
Ruỳnh! Cheng! Rầm!
Khi Bích Du còn đang ngẩn người thì trận chiến cách đó không xa vẫn tiếp diễn, những âm thanh đánh nhau vang lên không ngớt, khung cảnh trận chiến giữa hai người vô cùng hùng tráng.
Một bên, Nam Cung Thiếu cực kỳ có khí thế, biển máu quét qua, còn có những oán linh gào khóc, giống như yêu ma hoành hành trong đó, giống như ma vương đến từ địa ngục, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên thế giới.
Một bên, đạo thân của Diệp Thành giẫm lên biển sao, mặc dù là đạo thân nhưng thực lực, tu vi, bí pháp và thần thông của nó giống hệt Diệp Thành, khí huyết của nó ngút trời, thân thể như được kim quang tạo thành lấp lánh chói mắt, giống như chiến thần.
“Tiểu tử này là quái thai gì vậy? Thực lực này mà lúc trước lại bị xếp vào hạng chín mươi chín bảng Phong Vân”, trong trận đại chiến, Nam Cung Thiếu không ngừng đổ máu, trong ánh mắt hung ác hiện lên cái nhìn khó tin.
Quả thực, từ lúc giao chiến đến giờ, hắn là người xếp hạng thứ tám bảng Phong Vân nhưng lại nhiều lần thất thế trong tay Tần Vũ, người chỉ ở hạng thứ chín bảng Phong Vân, điều này khiến hắn không thể tin nổi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Mặc dù không phải bản thể, nhưng đạo thân của Diệp Thành cũng vô cùng mạnh, Bát Hoang Quyền vô cùng bá đạo, tung quyền nào ra đối phương cũng đều đổ máu, dù là thần thông nào cũng khó địch lại được uy lực của Bát Hoang, Nam Cung Thiếu bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.
“Cái quái gì vậy? Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của Tần Vũ ư?”, thấy Nam Cung Thiếu bị đánh liên tục lùi về sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
A!
Khi mọi người đang bàn luận thì Nam Cung Thiếu đã gào rống lên, cả người máu me be bét, hắn sử dụng bí pháp cấm kỵ, thiêu đốt tinh nguyên toàn thân, sức chiến đấu vốn mạnh mẽ nay lại tăng lên một cấp.
Trận đại chiến khiến đạo thân của Diệp Thành bắt đầu bị thương.
Trong không gian hư vô, bản thể của Diệp Thành đã tới, đầu tiên hắn nhìn Bích Du cách đó không xa, sau đó chuyển hướng sang Nam Cung Thiếu, hắn ta cực kỳ hung ác với bản thân, để tăng sức chiến đấu mà thiêu đốt cả tinh nguyên.
“Không thể kéo dài quá lâu”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù đạo thân của hắn mạnh nhưng cũng bị hạn chế bởi thời gian.
Hơn nữa động tĩnh ở đây quá lớn, rất có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, trong đó có Hoắc Tôn với Thái Âm Chi Thể và Cơ Tuyết Băng với Huyền Linh Chi Thể, cho dù Diệp Thành có kiêu căng hơn nữa cũng không dám đối đầu với hai người này.
“Không lãng phí thời gian nữa, một chiêu tuyệt sát đi”, Diệp Thành và đạo thân tâm linh tương thông, mà một chiêu tuyệt sát này được dung hợp từ cả hai người.
“Chết đi!”
Tiếng gầm của Nam Cung Thiếu một lần nữa vang vọng khắp bầu trời, nhất kiếm xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía đạo thân của Diệp Thành.
“Chết cho ta”, trong không gian hư vô, Diệp Thành ngự động Đại La Thần Đỉnh, áp lực năm mươi nghìn cân đè nén Nam Cung Thiếu, nhất kiếm đỉnh phong của hắn còn chưa thể chiến đấu thì hắn đã áp chế.
“Đáng chết”, cảm nhận được áp lực khủng khiếp, sắc mặt Nam Cung Thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng vào lúc này, đạo thân của Diệp Thành đã đột ngột ra chiêu.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.
Phụt!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.
Máu bắn ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.
Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!