Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 539: Người tí hon

 

             Trong tiếng bàn tán xôn xao, một chưởng của Diệp Thành đã khiến cơ thể Nam Cung Thiếu nhơ nhuốc máu, chỉ còn lại chiếc túi đựng đồ nằm trong tay Diệp Thành.  

             Sau khi diệt Nam Cung Thiếu, phần đạo thân của Diệp Thành nhanh chóng sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, nó kéo Bích Du cùng rời đi, chỉ để lại từng tiếng thở dài kinh ngạc, sự kính nể và từng ánh mắt khó tin.  

             Cả hai người đi được vài nghìn trượng thì mới dừng chân lại trong một khu rừng, vừa dừng chân, Bích Du đã mím môi, nhìn đạo thân của Diệp Thành bằng khuôn mặt mang đầy hi vọng: “Diệp Thành, là ngươi phải không?”  

             Phụt!  

             Có điều đạo thân trước mặt cô đã hoá thành một làn khói xanh và biến mất ngay khi cô dứt lời, thời hạn của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết.  

             “Phân thân?”, thấy đạo thân của Diệp Thành biến mất, Bích Du khẽ cau mày.  

             “Không đúng, là Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Bích Du nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt chợt sáng lên.  

             “Đúng, chính là Nhất Khí Hoá Tam Thanh, cùng dung mạo, thực lực, bí pháp và thần thông”, khi nói câu này, khí tức của Bích Du trở nên gấp gáp hơn vì bí thuật này ở Đại Sở chỉ có hai người biết, cũng chính vì vậy nên mới khiến cô có lý do khẳng định Tần Vũ chính là người trong mộng mà mình đang tìm kiếm lâu nay.  

             “Ta biết ngươi đang ở đây, ngươi ra ngoài đi mà”, Bích Du nhìn tứ phương, hi vọng có thể trông thấy bản thể của Diệp Thành.  

             Có điều Diệp Thành của hiện tại đâu có thời gian mà để ý tới những điều này.  

             Hiện giờ hắn đang trong không gian hư vô cầm túi đựng đồ của Nam Cung Thiếu đếm từng món chiến lợi phẩm. Đệ tử xếp thứ tám trên bảng Phong Vân quả thực không thiếu những món đồ phong phú.  

             “Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành cười khúc khích.  

             Thế nhưng đương lúc hắn đang mải mê kiểm số lượng thì một đường ánh sáng lướt qua, tốc độ cực nhanh khiến hắn chợt thẫn thờ.  

             Đợi tới khi định thần lại, Diệp Thành mới phát hiện túi đựng đồ trong tay mình đã biến mất.  

             Ôi trời!  

             Diệp Thành bực bội rít lên, hắn không nói lời nào, cứ thế đuổi theo, vả lại chỉ bằng một ánh mắt nhìn đã nhận ra kẻ đó là ai: “Mẹ kiếp, ngươi giỏi đấy, cướp đi linh sâm năm màu, giờ đến chiến lợi phẩm cua ta mà còn dám cướp, ngươi làm phản đấy hả?”  

             Roẹt!  

             Tốc độ của ánh sáng phía trước nhanh tới mức dị thường, trong chốc lát đã xuyên vào không gian hư vô.  

             Nó trông giống như một đường sáng, kể cả là Diệp Thành cũng không thể nhìn ra là thứ gì.   

             Không sai, đạo lưu quang đó chính là thứ đã cướp đi quả linh sâm của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo, khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đuổi theo cả đêm mà không kịp.  

             Và đạo lưu quang kia cũng mới vào trong hố thần lần đầu, ừm, và cũng chính là người thần bí chuồn vào trong hố thần qua khe hở.  

             “Mẹ kiếp, biết điều thì trả lại túi đựng đồ cho ta, nếu để ta đuổi kịp thì ngươi không xong với ta đâu”, phía sau, Diệp Thành dốc sức đuổi theo, trong tay hắn còn cầm cây gậy răng sói đen xì.  

             “Có giỏi thì đuổi theo ta đi”, nào ngờ đạo lưu quang kia còn truyền tiếng mắng chửi khiến Diệp Thành giật mình.  

             “Được, ngươi đợi đấy cho ta”, Diệp Thành hắng giọng, lập tức thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật tới cực điểm, thân hình thoắt ẩn thắt hiện như bóng ma, tốc độ nhannh như thần mang, trong chốc lát hắn đã kéo ngắn khoảng cách cả trăm trượng với đạo lưu quang kia.  

             Lúc này Diệp Thành mới dùng Tiên Luân Nhãn xem đó là thứ gì.  

             Nói chính xác hơn, đó là một con người.  

             Và nói chính xác hơn nữa thì đó là một người rất nhỏ, toàn thân chỉ to bằng nắm tay, mặt mày trắng trẻo mũm mĩm, trên người chỉ mặc có một chiếc quần nhỏ.  

             “Đây là cái thứ gì vậy chứ?”, Diệp Thành chưa từng thấy cảnh này bao giờ.  

             Nào ngờ Diệp Thành vừa dứt lời thì người ở phía trước chợt mắng chửi: “Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì thì có”  

             “Mẹ kiếp”, Diệp Thành cũng tức tối mắng chửi, hắn vừa đuổi theo bạt mạng, vừa mắng chửi khiến nước bọt bắn tung toé.  

             A…!  

             Bị Diệp Thành mắng chửi, tên kia điên cuồng, hai nắm tay mũm mĩm nắm chặt vào nhau, chân dậm mạnh và điều đáng nói là bộ dạng tức giận của cái thứ nhỏ bé này trông cũng thật đáng yêu.  

             Diệp Thành nắm bắt cơ hội, hắn nhảy vọt tới sát phạt tới bên cạnh tên kia.  

             “Dừng lại cho ta”, Diệp Thành lập tức ra tay tung chưởng khiến không gian cả chục trượng quanh đó đều bị cấm cố.  

             “Chạy, ngươi chạy nữa đi”, Diệp Thành tức tối tiến lên trước.  

             “Có điều ngươi rốt cục là thứ gì?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì, hắn nhìn hình người múp míp kia rồi giơ tay nhấn nhấn vào cái bụng của tên này và điều đáng nói là hắn có được cảm giác không tồi.  

             “Lôi về hầm canh thì mùi vị chắc ngon lắm đây”, Diệp Thành xoa xoa cằm.  

             “Thả lão tử ra, có gan thì đánh với ta”, tính khí của tên này cũng không vừa, mặc dù bị Diệp Thành cấm cố nhưng vẫn nhảy ra được khỏi kết giới, cứ thế lăn lộn gào thét.  

             “Không được”, Diệp Thành tiến lên trước nắm tên đó vào trong lòng bàn tay, hắn nhét vào trong túi đựng đồ rồi mới nhìn hình người to bằng bàn tay mà nói: “Nói, ngươi rốt cục là thứ gì?”  

             Lời này của Diệp Thành khiến khuôn mặt của tên kia tối sầm cả lại.  

             “Lão tử không phải là thứ gì, lão tử là người”, ngay sau đó, tên kia nổi cơn tam bành, nếu không phải bị Diệp Thành bắt lại thì e rằng hắn đã nhảy vào mặt Diệp Thành mà tè một bãi rồi.  

             Có điều, nói tới việc tè bậy, Diệp Thành lại vạch quần của tên này ra sau đó liếc nhìn vào bên trong rồi nhìn thấy của quý tí hon và không quên búng búng vài cái.  

             Lúc này, nước mắt tên kia trào ra, nên biết rằng hắn chỉ to bằng nắm tay, của quý cũng chỉ bằng tí xíu, lại bị Diệp Thành búng cho như vậy không ngất luôn ra đã là may lắm rồi.  

             A….!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận