Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 540: Chữ màu vàng kim

 

             Rầm! Đùng!  

             Trên đường đi, Diệp Thành đều nghe thấy âm thanh này, hoặc là có người đang cướp bảo bối, hoặc là có người không cẩn thận chạm vào cấm chế tạo ra sát trận khủng khiếp.  

             Dù sao thì hố thần cũng không hề yên tĩnh, khắp nơi đều ồn ào.  

             Phía trước là một biển khí cuồn cuồn, Diệp Thành đứng lại nheo mắt nhìn biển khí này.  

             “Nhìn không thấu sao?”, sau khi quan sát một lúc, Diệp Thành mới lẩm bẩm, có điều mặc dù nhìn không thấu nhưng biển khí này lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, trực giác mách bảo hắn rằng không thể vào trong đó được.  

             “Nơi này vẫn không nên vào thì hơn”, Diệp Thành lùi về sau và không dám bước chân vào trong.  

             Thế nhưng lúc này Đại La Thần Đỉnh trên đầu hắn lại rung lên, phía sau còn vang lên từng tiếng rít: “Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi không vào thì ta vào làm sao, bên trong có bảo bối”.  

             Diệp Thành liếc nhìn Đại La Thần Đỉnh, hắn nhận ra tên kia đang nhảy nhót điên cuồng bên trong: “Vào trong để mà chết à?”  

             “Ngươi thì hiểu cái quái gì, có Đại La Thần Đỉnh bảo vệ thì sợ cái quái gì?”  

             “Ồ?”, nghe vậy, Diệp Thành lấy làm lạ, hắn nhìn tên tiểu tử bên trong Đại La Thần Đỉnh bằng khuôn mặt hào hứng: “Tiểu tử, ngươi biết cũng không ít nhỉ? Đến Đại La Thần Đỉnh mà cũng biết”.  

             “Đương nhiên, chả có gì mà ta không biết cả”.  

             Nghe vậy, Diệp Thành lại càng nổi hứng, hắn cười hỏi: “Ngươi nói ta xem hố thần này rốc cục có lai lịch thế nào?”  

             “Lai lịch của nó đương nhiên không vừa rồi”, nói tới hố thần, tên kia lại trèo lên mép Đại La Thần Đỉnh, mặt mày thần bí nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có biết bản thể của hố thần này là gì không?”  

             “Bản thể?”, Diệp Thành sững người, hắn tỏ vẻ khó hiểu: “Là sao?”  

             “Tầm nhìn hạn hẹp”, thấy vẻ mặt ngây dại như tên nhà quê của Diệp Thành, tên tí hon kia mới ngồi ở đó, chỉ cần nhìn là biết hắn là một tên am hiểu thế sự, có vẻ như chẳng thể giữ được bí mật gì: “Bản thể của hố thần là một người, cả hố thần đều là cơ thể của một người hoá thành”.  

             “Người…người?”, nghe vậy, Diệp Thành sững sờ: “Cái hố thần to như vậy mà ngươi nói là do cơ thể của con người hoá thành sao? Trên đời này đâu có người nào to như vậy?”  

             “Trên đời này đương nhiên không có người nào to như vậy nhưng hố thần quả thực là do cơ thể của một người hoá thành, còn thế giới khổng lồ này chính là thế giới bên trong cơ thể của người đó, có điều thời gian dần trôi nó đã bị tàn phá không hề ít, nếu như là thế giới hoàn chỉnh thì còn to hơn nữa”.  

             Nghe tên tí hon nói xong, Diệp Thành càng kinh ngạc hơn, thế giới bên trong cơ thể, tất cả đều vượt qua phạm trù nhận thức của hắn.  

             “Đi, đi, mau đi thôi”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tên tí hon ở bên mép Đại La Thần Đỉnh vội co rúm người vào trong Đại La Thần Đỉnh, vả lại trông vẻ mặt hắn vô cùng kinh hãi, giống như hắn đang cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm mạnh mẽ nào đó.  

             “Vừa rồi còn hùng hổ như thế mà sao giờ lại sợ hãi vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.  

             “Mẹ kiếp, mau đi thôi, đừng nhiều lời, tà vật đến rồi, ngươi còn không đi thì đi không nổi đâu”, tên tí hon kia lớn tiếng mắng chửi, vả lại trông vẻ mặt hắn hết sức nực cười.  

             Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày như thể hắn cũng cảm nhận được luồng khí tức dị thường khiến hắn phải dè chừng.  

             Diệp Thành lập tức quay người vào không gian, roẹt một tiếng, hắn đã biến mất.  

             Cũng không biết chạy thục mạng mất bao lâu Diệp Thành mới dừng lại, hắn nheo mắt nhìn về một hướng.  

             Vừa rồi hắn đã nắm bắt được một luồng khí tức quen thuộc nhưng vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, luồng khí tức đó khiến hắn run rẩy, thậm chí là sợ hãi từ trong linh hồn.  

             Đến hắn còn như vậy nên tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng không khá hơn là bao, lúc này tên này đang vỗ ngực thở dốc.  

             Tên tí hon cũng không phải ngốc, mặc dù biết Diệp Thành cấm cố mình bên trong Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn lại nép vào nơi sâu nhất như thể lớp sắt được tôi đúc từ Đại La Thần Đỉnh cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.  

             “Ngươi biết đó là gì sao?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon bằng khuôn mặt khó hiểu.  

             Nhìn vẻ mặt đó của Diệp Thành, tên tí hon liền ngồi dậy, hắn gãi đầu rồi mới xoa cằm, nói: “Đó là một thứ rất dị thường, trước ta thì hắn cũng đã vào rồi”.  

             “Trước ngươi mà cũng đã có người từng vào sao?”, Diệp Thành cau mày, đây là điều mà hắn không ngờ tới, hắn chỉ nhìn thấy tên tí hon này chui vào trong hố thần này đầu tiên nhưng lại không ngờ có cả người vào trước hắn.  

             “Đúng vậy”, tên kia gật đầu, mặt mày hằn học: “Hắn còn muốn ăn thịt ta, cũng may tiểu gia đây nhanh trí nên mới không bị hắn tóm được”.  

             “Hắn rất mạnh”.  

             “Mạnh, mạnh khác thường, quan trọng nhất là hắn dùng bí pháp thiên nhãn thông để che giấu tu vi của mình”.  

             “Che giấu tu vi?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon kia nói với khuôn mặt khó tin, “lẽ nào sức mạnh thần bí bên trong hố thần không cảm nhận được sao?”  

             “Chẳng phải là bí tháp thông thiên sao?”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành sau đó xoa cằm trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Có điều theo như suy đoán của ta thì hắn không thể đại khai sát giới bên trong hố thần, nếu không thì với thực lực của hắn, nếu muốn giết người thì những người bên trong hố thần chẳng kẻ nào trốn thoát được”.  

             “Mạnh vậy sao? Ngươi đang doạ ta đấy à?”  

             “Ta không thừa thời gian mà doạ ngươi”, tên tí hon liền liếc nhìn Diệp Thành sau đó ngồi trong Đại La Thần Đỉnh, hắn chống tay dưới cằm: “Hình như tên đó tìm được thứ gì bên trong hố thần, điều đáng nói là thứ mà hắn muốn tìm nhất định là một bảo bối”.  

             Roẹt!  

             Đúng lúc này, một đạo kim quang xoẹt qua trước mắt Diệp Thành, không chỉ có hắn mà đến cả tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực.  

             “Đuổi, mau đuổi theo, đó là bảo bối”, tên tí hon nhảy loạn lên.  

             Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã đuổi theo rồi, ánh sáng màu vàng kim kia mặc dù di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng cũng đã bị hắn nhìn ra là thứ gì, nó chỉ to bằng móng tay, toàn thân ánh lên màu vàng kim chói mắt và điều khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ đó là thứ kia là một chữ.  

             “Chữ?”, tốc độ của Diệp Thành vô cùng nhanh.  

             “Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó”, tên tí hon còn kích động hơn cả Diệp Thành, nếu không phải bị cấm cố bên trong Đại La Thần Đỉnh thì e rằng hắn cũng đã nhảy ra ngoài rồi.  

             “Thái Hư Thần Hành”, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn kéo gần khoảng cách với chữ màu vàng lấp lánh kia sau đó vung tay bắt chữ đó vào lòng bàn tay mình.  

             Vù! Vù!  

             Không lâu sau đó, chữ màu vàng óng kia cố gắng vùng vẫy khỏi tay Diệp Thành nhưng lại chẳng thể thoát được cấm cố.  

             Diệp Thành hé mở bàn tay và nhìn thì mới nhận ra đó là chữ “đạo”, mặc dù chỉ to bằng móng tay nhưng nó lại mang theo khí tức khó nói nên lời, đạo uẩn huyền diệu đan xen hết sức bất phàm.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận