Chương 542: Không uổng công
A…!
Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết lại lần nữa vang lên, lại có một người bị một gậy của Diệp Thành quật ngã.
Thế nhưng sau hồi lục tìm, Diệp Thành vẫn không thể tìm thấy gì.
Tiếp đó, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là tìm những chữ vàng kia, cả đoạn đường di chuyển hắn không nề hà cướp giật, nếu trong tay ai có chữ vàng là hắn lập tức ra tay.
Có điều, sau hồi lục tìm hắn lại chẳng thu về được gì.
Chữ vàng không tìm thấy nhưng những người vào đây tìm bảo bối lại gặp hoạ, bị hắn đánh đấm liên tục, về cơ bản tên nào tên nấy đều ôm đầu rên la đau đớn.
Vả lại hiện trường còn xuất hiện cảnh này, nếu có hai người gặp nhau và nhìn thấy đối phương thì bọn đều nói một câu: “Ngươi cũng bị đánh sao?”
Phía này, Diệp Thành tức tối đi trong không gian hư vô, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tìm được chữ vàng khiến hắn bức bối.
Phía trước, có hai người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người quen, là đệ tử của Thanh Vân Tông phía nam Đại Sở: Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
Vốn dĩ Diệp Thành chẳng còn chút hi vọng nào nhưng hắn vẫn đi qua đi lại trong không gian, sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật thót tim nhưng khi trông thấy người mà bọn chúng cho rằng là Tần Vũ thì chúng vội hành lễ: “Bái…bái kiến Tần sư huynh”.
“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành không phí lời với chúng, cứ thế nói ra mục đích vả lại hắn còn không quên hù doạ: “Nếu có thì lấy ra đây, sư huynh sẽ có thưởng, nếu như dám lừa ta thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy”.
Nghe Diệp Thành nói vậy, cả hai tên kia thầm mắng chửi trong lòng, giữa thanh thiên bạch nhật muốn cướp trắng trợn sao?
Có điều cho dù là vậy thì cả hai tên vẫn bấm bụng sờ vào túi đựng đồ của mình.
Thấy vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Có thật sao?”
Ngay sau đó, cả hai tên mỗi tên cầm một chữ vàng đưa ra, một chữ “kiếp”, một chữ “phạt”, chữ nào cũng lấp lánh ánh vàng kim, khí tức huyền diệu.
Diệp Thành nắm lấy hai chữ đó trong lòng bàn tay sau đó không quên cho cả hai chữ vào trong túi đựng đồ.
Diệp Thành cũng được coi là nhân đạo, vì tâm trạng không tồi nên hắn vung tay phóng khoáng, cho hai tên mỗi tên một triệu linh thạch.
Không biết Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn biết được giá trị của chữ vàng thì còn hân hoan khi nhìn thấy tiền nữa không.
“Tần sư huynh à, huynh có cần nữa không? Chỗ ta vẫn còn”, đương lúc Diệp Thành định đi thì Lý Tinh Hồn cười trừ nói.
Diệp Thành quay phắt người lại, hắn nhìn Lý Tinh Hồn với vẻ mặt hứng thú: “Ta nói này tiểu tử, ngươi cũng biết nhiều đấy”.
“Vì hơi vội vàng nên ta quên mất”, Lý Tinh Hồn cười khúc khích.
“Có mấy chữ thì lấy ra cả đi, vẫn câu nói đó, ta không lấy không đâu, có điều đừng giấu ta điều gì, nếu không thì ngươi biết thế nào rồi đấy”.
“Đương nhiên rồi”, Lý Tinh Hồn lập tức vỗ vào túi đựng đồ, có ba chữ nữa bay ra ngoài khiến mắt Diệp Thành sáng cả lên, tên tiểu tử này cũng được lắm, kiếm được nhiều chữ đấy.
“Cầm lấy đi”, Diệp Thành cầm chữ vàng kia vào trong lòng bàn tay sau đó đưa túi đựng đồ có ba triệu linh thạch ra.
Diệp Thành lúc này ra tay thực sự phóng khoáng, có điều hắn có thừa tiền, những thứ hắn cướp được sắp chất thành núi rồi, vài triệu linh thạch đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì.
“Lục, trận, binh”, Diệp Thành nhìn ba chữ trong lòng bàn tay, ánh mắt hân hoan.
Diệp Thành cất chữ đi, hắn không rời đi luôn mà nhìn về phía hai người kia: “Các ngươi có biết trong tay ai còn có những chữ này không?”
“Đệ tử của Thị Huyết Điện”.
“Đệ tử của Chính Dương Tông”.
Cả hai tên lần lượt lên tiếng, nói ra Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông.
“Trước đó khi tranh chữ, đệ tử của hai nơi này tranh được nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ nhặt được chút thôi”, Chu Ngạo cung kính đáp lời.
“Các ngươi đi đi”, Diệp Thành quay người rời đi sau đó không quên truyền âm cho hai người kia: “Nếu kiếm được thêm chữ vàng hoặc thấy chỗ nào có chữ thì truyền âm cho ta, vẫn câu nói đó, sư huynh không lấy không, có điều nếu để ta biết các ngươi lừa ta thì không cần phải về nhà nữa.
Diệp Thành bước đi nhưng câu nói của hắn suýt chút nữa khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở phía sau tè ra quần.
Trên chặng đường đi, cả hai tên đều nghe được rất nhiều truyền âm liên quan đến Tần Vũ, tên này đúng là tên giết người không chớp mắt, cướp bóc không nể nang, nếu đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.
“Một triệu một chữ, cũng không phải là chịu thiệt thòi gì”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.
“Hay là…”, Chu Ngạo cũng xoa cằm.
Cả hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, hai tên đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai không cần nói lên lời cũng hiểu được ý của đối phương.
Thế rồi bọn chúng quay người rời đi.
Tiếp sau đó, cả hai chăm chú đi nghe ngóng về những chữ vàng kia vả lại cả hai tên đều học theo Diệp Thành, bắt đầu cướp bóc, hoặc bỏ ra một ít tiền mua chữ vàng rồi bán cho Diệp Thành với giá cao, nên biết rằng cả hai tên này mặc dù không thể bằng Diệp Thành về thực lực nhưng dù gì cũng là đệ tử xếp thứ hạng cao trên bảng xếp hạng Phong Vân nên đi cướp bóc cũng rất mau lẹ.
Không thể phủ nhận Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn rất có đầu óc kinh doanh.
Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ tán thưởng cả hai tên này.
Phụt! Phụt!
Phía này, Diệp Thành đã vung kiếm giải quyết hai tên đệ tử của Chính Dương Tông.
Với đệ tử của Chính Dương Tông, hắn lại không khách khí như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cứ thế diêu diệt, cất đi túi đựng đồ.
Và quả thực, trong tay đệ tử của Chính Dương Tông có chữ vàng, số lượng mặc dù không nhiều nhưng đối với Diệp Thành mà nói thì đó lại là thu hoạch không tồi.
“Không tồi, được lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn chuẩn bị quay người rời đi thì lại thấy mấy người phía Lăng Hạo di chuyển trong không gian hư vô.
“Chẹp chẹp”, Lăng Hạo tiến tới tặc lưỡi, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng: “Tần huynh, nghe nói trước đó huynh giỏi lắm, đến cả Nam Cung Thiếu cũng bị huynh diệt”.
“Cũng thường thôi”, Diệp Thành gãi tai.
“Không thể thường được”, Lăng Hạo vẫn tấm tắc: “Huynh có biết người bên ngoài gọi huynh thế nào không?”
Ồ, Diệp Thành nổi hứng, cười nói: “Gọi thế nào?”
“Phong Vân Bảng sát thần”, Thanh Vân ở bên cũng chêm vào.
“Nghe kêu vậy sao?”
“Thế huynh nghĩ sao?”, Lăng Hạo vẫn tặc lưỡi: “Có điều huynh cũng xứng với danh hiệu này, đệ tử nằm trong mười người đứng đầu đã bị huynh diệt đi hai người, đệ tử trong một trăm người đứng đầu bị huynh diệt hơn nửa, danh hiệu Phong Vân Sát Thần xứng với huynh thật mà”.
“Hư danh mà thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó quay người rời đi: “Mọi người cứ tiếp tục đi, ta đi tìm bên khác”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!