Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 543: Phải càn quét thôi

 

             “Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu rồi xoa cằm: “Chẳng trách lâu như vậy cũng không nghe tin gì của tên Hoắc Tôn kia, hoá ra là đang bị vây hãm!”  

             “Đại trận đó cực kỳ khủng khiếp, khả năng bọn họ sẽ không ra ngoài nhanh được”.  

             “Vậy là tốt nhất, tiểu gia lại có thể càn quét tiếp rồi”, Diệp Thành cười sung sướng.  

             Nghe lời này, ba người phía Lăng Hạo đều giật giật khoé miệng.  

             Nhưng câu này của Diệp Thành cũng hợp lý, hắn không phải Tần Vũ, hắn là Diệp Thành đã từng đánh bại Huyền Linh Chi Thể.  

             Xét về thực lực, hắn có thể đứng đầu bảng Phong Vân, ở trong hố thần này, hai người mà hắn kiêng kỵ nhất đã kẹt trong đại trận, thử hỏi còn ai đánh lại được hắn?  

             Ta không nghênh ngang, đạo trời khó dung.  

             Diệp Thành bỏ lại tám chữ này rồi xoay người bỏ đi, để lại đám Lăng Hạo không biết nói gì.  

             Phụt! Phụt!  

             Chẳng mấy chốc, có hai người phụt máu tung toé rồi ngã trên vũng máu.  

             “Nói chuyện đàng hoàng, thương lượng tử tế thì các ngươi không nghe, cứ muốn tự chuốc vạ vào thân cơ”, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của hai tên đó, tìm được một chữ phát ra ánh sáng vàng lấp lánh trong túi.  

             Tiếp đó, Diệp Thành cực kỳ ngông nghênh càn rỡ, hầu như đi đến đâu hắn đều cướp đến đấy.  

             Trên đường đi hắn thu hoạch được rất nhiều, hắn đã kiếm được hơn chục chữ kim tự trong Độn Giáp Thiên Thư, những thứ linh tinh khác thì không cần phải nhắc tới.  

             Không biết qua bao lâu, truyền âm phù trong tay Diệp Thành sáng lên.  

             Chẳng mấy chốc, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lại tìm thấy Diệp Thành, chúng nở nụ cười nịnh hót.  

             “Có bao nhiêu lấy hết ra đây đi!”, Diệp Thành thích thú nhìn hai người, dọc đường đi hắn nghe nói hai tên này cũng đang cướp, cũng tìm chữ vàng, nhưng hắn còn vui hơn, bởi vì những chữ vàng mà bọn chúng cướp được rồi sẽ vào túi hắn.  

             “Tìm được hơn mười chữ”, hai người lấy ra, Chu Ngạo có bảy chữ, Lý Tinh Hồn có sáu chữ.  

             “Làm tốt lắm”, Diệp Thành phất tay cất chữ vàngvào ống tay áo, sau đó ném hai túi đựng đồ cho hai tên kia.  

             Nhận được hai túi đựng đồ, hai tên đó vui vẻ ra mặt, mấy triệu linh thạch với Diệp Thành có lẽ không là gì, nhưng với hai người bọn chúng thì lại là cả một gia tài.  

             “Tiếp tục tìm, có bao nhiêu Tần sư huynh ta nhận hết”, Diệp Thành rất hài lòng vỗ vai hai người, sau đó nở nụ cười thần bí: “Làm tốt ta sẽ cân nhắc truyền bí pháp cho hai ngươi!”  

             Bí pháp?  

             Lời này vừa thốt ra, mắt của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều sáng rực.  

             Tần Vũ giết được cả Nam Cung Thiếu, thực lực đương nhiên không cần bàn, vậy thì bí thuật mà hắn truyền lại cho dù chỉ bình thường thì với bọn chúng cũng đã là phi thường rồi…  

             Có câu, có tiền mới có động lực.  

             Bây giờ hai người họ đang cực kỳ hăng hái, không vì điều gì khác, chỉ vì bộ bí pháp của Diệp Thành, vậy nên chắc chắn bọn chúng sẽ không qua loa.  

             Chỉ là, không biết khi chúng biết Tần Vũ trước mắt chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông khi xưa, chúng sẽ có vẻ mặt thế nào?  

             Đi khỏi nơi này, Diệp Thành lạc ấn Độn Giáp Thiên Tự lên Đại La Thần Đỉnh.  

             Ù! Ù!  

             Không lâu sau, Đại La Thần Đỉnh rung lên, được hơn mười Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn bên trên nên nó càng thêm bất phàm, không cần làm gì cũng có thể nghe được thiên âm đan xen, từng làn khí huyền diệu bay xuống như thác nước.  

             Ngoài ra, điều kỳ lạ nhất chính là Độn Giáp Thiên Tự, chúng như có linh tính, tự mình sắp xếp thành hàng, hơn nữa còn sắp xếp theo một quy luật nhất định, chỉ có mười mấy ký tự nhưng lại khiến Diệp Thành tấm tắc cảm thán không dứt, thầm khen Độn Giáp Thiên Thư thật phi thường.  

             Trong Đại La Thần Đỉnh, tên tí hon mở to mắt nhìn, hai mắt còn đỏ hoe.  

             “Ngươi vẫn không thả ta ra”, tiểu tử ấy đã vung nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thành không chỉ một lần.  

             Có lẽ lúc này trong lòng hắn đã hối hận rồi, hối hận vì đã cướp đồ của Diệp Thành nên mới bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh, nếu không bây giờ có lẽ nó đã được vui vẻ chạy nhảy ở đâu đó rồi.  

             “Ngươi vẫn chưa nói ra bí mật mà ta muốn biết”, Diệp Thành cười để lộ hàm răng trắng bóc, nhìn tên nhóc kia với vẻ mặt xấu xa.  

             “Ta đã nói bí mật của Độn Giáp Thiên Thư rồi còn gì”.  

             “Nhưng ngươi chưa nói cho ta biết bí mật của hố thần”, Diệp Thành mỉm cười thong thả: “Ta muốn biết rốt cuộc trong hố thần có bảo bối gì, điều gì ngươi cũng biết, chắc hẳn cũng biết bảo bối đó ở đâu!”  

             “Ta không biết”, tiểu tử đó lắc đầu: “Biết cũng không nói cho ngươi”.  

             “Mạnh miệng vậy à?’, Diệp Thành lại lấy con dao găm nhỏ của mình ra, sau đó lại bắt đầu đổ nước vào Đại La Thần Đỉnh, giống như cắt tên nhóc này thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào vạc lớn để hầm vậy.  

             “Ngươi bớt lấy những chiêu này ra hù doạ ta đi, tiểu gia đây không sợ đâu”, tên tí hon chửi bới, dường như hắn cũng hiểu tính Diệp Thành, chắc chắn Diệp Thành không dám giết mình.  

             Ồ!  

             Thấy tên này này ương ngạnh như vậy, Diệp Thành nổi lên hứng thú, nhưng không phải với hắn mà là với bảo bối trong hố thần.  

             Tên tí hon đã nói ra bí mật của Độn Giáp Thiên Thư, nhưng lại không nói gì về bí mật của hố thần, thông minh như Diệp Thành sao lại không nghĩ ra giá trị của bảo bối trong hố thần lớn đến mức nào.  

             “Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, đúng thế, Diệp Thành không hầm tiểu tử này, hắn chỉ doạ thôi.  

             Diệp Thành đóng Đại La Thần Đỉnh lại rồi bỏ đi.  

             Hắn đi lang thang xung quanh một lần nữa, cướp được một chữ vàng trong tay tên đệ tử xa lạ, sau đó đi sâu vào trong.  

             Ầm! Bùm!  

             Ở nơi sâu vọng lại tiếng nổ ầm không dứt, dường như có bảo bối nên mọi người lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.  

             “Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa ra”, trên đường, Diệp Thành đi lại trong không gian hư vô, điều hắn nghe thấy nhiều nhất chính là vấn đề này.  

             “Ta biết chuyện này, ta nhìn từ xa thấy có bảo bối thần bí, sau đó hai người tranh nhau, nhưng không biết vì sao lại bị nhốt trong đại trận, ở trong đó ba canh giờ rồi vẫn chưa ra”.  

             “Đại trận có thể nhốt họ chắc chắn rất bất phàm”.  

             Trong những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã đi vào nơi sâu trong hố thần, hơn nữa từ xa hắn đã thấy biển mây mù màu vàng.  

             Diệp Thành thoáng dừng bước, nheo mắt nhìn về phía đó.  

             Nơi ấy có ánh sáng vàng lấp lánh, mây mù cuộn trào, sát khí bay lượn trong mây mù, còn có giông bão cuồn cuộn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, tiếng phượng hoàng kêu, đó là một nơi đại hung.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận