Chương 544: Phá rối
Bùm! Bùm!
Trong hố thần, tiếng nổ đùng đoàng như vậy liên tiếp vang lên.
Giữa hai ngọn núi lớn, trong hai trận pháp khổng lồ, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng vẫn đang tác động mạnh vào cấm cố.
Bên ngoài trận pháp, đệ tử của Thị Huyết Điện và một nhóm người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện cũng đang hợp lực phá trận pháp, đệ tử bên phía Chính Dương Tông cũng vậy.
Hai bên đang cạnh tranh với nhau, đệ tử Chính Dương Tông muốn giúp Cơ Tuyết Băng mau chóng thoát ra, nếu cô ta ra trước thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện sẽ phải đón nhận sự tàn nhẫn vô tình từ Huyền Linh Chi Thể.
Ngược lại, các đệ tử của Thị Huyết Điện cũng muốn cứu được Hoắc Tôn ra trước, như vậy thì đệ tử của Chính Dương Tông sẽ không còn đường sống.
Cả hai bên đều hiểu rõ hai người mạnh nhất trong hố thần hiện nay là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, dù bên nào ra khỏi trận pháp trước thì với bên còn lại mà nói đều là ác mộng.
“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng lên”, bên phía Thị Huyết Điện, các đệ tử đồng loạt hô to, hợp lực gọi lư đồng ra, đánh phá trận pháp từ bên ngoài.
“Không thể để cho Hoắc Tôn ra ngoài trước”, bên này, đệ tử Chính Dương Tông do Hoa Vân dẫn đầu cũng hợp sức gọi bảo tháp linh lung ra, điên cuồng bắn phá vào trận pháp đang giam giữ Cơ Tuyết Băng.
Ở đây người đông nghìn nghịt, nhìn hai bên gần như phát điên, mọi người không khỏi thở dài.
“Đây là cuộc thi đấu giữa Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, chúng ta không nên tham gia vào thì hơn”, có người lên tiếng.
“Dù là Thái Âm Chân Thể hay Huyền Linh Chi Thể, bên nào ra trước đều là vận hạn của bên còn lại. Lúc này đừng tham gia làm gì, nếu đứng nhầm đội thì không vui đâu”.
“Yên lặng quan sát mới là thượng sách”.
Có lẽ Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông quá thu hút sự chú ý, đến mức chẳng ai phát hiện ra một thanh niên tóc trắng, đeo mặt nạ Quỷ Minh đang vặn vẹo cổ, tay cầm gậy răng sói màu đen bước tới.
Người này chính là Diệp Thành.
Lúc này hắn tới đây, mục đích đã quá rõ ràng, hai người mà hắn dè chừng nhất đã bị nhốt trong trận pháp, hắn sẽ để bọn họ ra ngoài sao?
Câu trả lời là không, hắn sẽ không để họ ra ngoài.
Ôi chao!
Diệp Thành tới nơi rồi cảm thán: “Ta còn đang bảo mọi người đi đâu hết, hoá ra là chạy tới đây hóng chuyện”.
Hắn còn chưa dứt lời đã cầm cây gậy rang sói xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ấy?
Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến mọi người đều bất ngờ: “Tần Vũ cũng tới rồi”.
“Chắc chắn tên này cũng chẳng có ý tốt đâu”, cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi.
“Ngươi nghĩ hắn có giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không?”, có người nhỏ giọng hỏi.
“Khó nói lắm”.
“Hai vị, cảm giác ở trong đó thế nào?”, Diệp Thành đã cầm cây gậy răng sói đen kịt tới, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang chật vật trong trận pháp với vẻ mặt hứng thú.
“Tần Vũ, khi nào ra được ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn hét lên, chẳng qua đang bị giam cầm trong trận pháp khiến hắn không làm được gì, nếu không hắn sẽ lao ra giết chết Diệp Thành.
Cơ Tuyết Băng thì ngược lại, vẻ mặt cô ta không chút cảm xúc, biểu cảm lạnh lùng, dường như bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, bất kỳ sự xáo trộn nào trên đời cũng không dấy lên được một gợn sóng trong lòng cô ta.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Diệp Thành, lông mày liễu của cô ta hơi cau lại, cô ta lẳng lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp loé lên một tia sáng kỳ lạ: “Cảm giác quen thuộc quá”.
Lại là một cuộc gặp gỡ do trời cao sắp đặt, nhưng cô ta vẫn không nhận ra hắn.
Tại đây, Diệp Thành liếc mắt nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại đưa mắt nhìn Hoắc Tôn đang trong trận pháp, hắn cười vui vẻ để lộ hai hàm răng trắng: “Tiểu tử, nghe nói ngươi rất lợi hại!”
“Khi nào ra ngoài ta sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro”, thấy Diệp Thành nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích, Hoắc Tôn lại gào lên giận dữ.
“Ngươi đã nói vậy rồi, ta sẽ cho ngươi ra ngoài chắc?”, Diệp Thành ung dung vặn cổ.
Lời hắn vừa dứt, đệ tử của Thị Huyết Điện đều thay đổi sắc mặt.
Ý tứ đã quá rõ ràng rồi, Tần Vũ không muốn cho Thánh tử nhà ngươi ra ngoài.
Quả nhiên, sau khi Diệp Thành nói xong, hắn lập tức lao vào đám đông như một con sư tử man rợ, điên cuồng vung cây gậy răng sói trong tay.
Phụt! Phụt!
Lập tức, đệ tử của Thị Huyết Điện ngã xuống như ngả rạ, người bay khắp nơi.
“Xem đi, ta nói rồi mà! Chắc chắn Tần Vũ tới để gây rối”, thấy tình cảnh này, người xem đều thở dài.
“Vậy là Tần Vũ muốn giúp Chính Dương Tông à?”
“Bây giờ xem ra khả năng cao là vậy”.
A!
Khi mọi người còn đang thảo luận thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc Thị Huyết Điện đã liên tiếp ngã xuống, rất nhiều người bị đánh bay lên trời, bao nhiêu người như thế nhưng chẳng ai có thể cản được đường của Diệp Thành.
Ùng! Ùng!
Vì sự quấy rối của Diệp Thành, đám đệ tử của Thị Huyết Điện liên tục bị đánh bay, lư đồng bọn chúng hợp sức luyện thành vì mất đi linh lực mà ánh sáng cũng mau chóng tối đi.
Cũng chính vì điều này mà trận pháp giam giữ Hoắc Tôn vừa nãy sắp bị đục thủng một lỗ, giờ đây lỗ hổng ấy đã liền lại.
“Tần Vũ”, trong trận pháp, thấy Diệp Thành làm vậy, Hoắc Tôn giận điên người, muốn xông ra giết hắn nhưng lại bị cực quang trong trận pháp đánh bay ngược lại.
“Ngươi lợi hại như vậy, bị đánh bật vài lần cũng không sao”, câu này của Diệp Thành khiến Hoắc Tôn tức đến mức suýt phụt máu.
Sau khi giải quyết xong bên này, Diệp Thành lại vặn cổ, đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân đang phá trận pháp.
So với Thị Huyết Điện, Diệp Thành càng hận Chính Dương Tông hơn, không phải vì năm đó hắn bị ruồng bỏ, mà vì Chính Dương Tông đã chạm đến giới hạn của hắn.
Thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân, Hàn Tuấn và mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng.
“Tên này tới gây chuyện à? Khiêu khích Thị Huyết Điện thì thôi, bây giờ còn định khiêu khích cả Chính Dương Tông nữa!”
“Đụng đến Thái Âm Chân Thể, bây giờ còn định đụng đến Huyền Linh Chi Thể, ai cho tiểu tử này dũng khí thế vậy? Lá gan to thật đấy! Nếu Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể ra được, bọn họ có tha cho hắn không?”
“Nhưng vấn đề là bây giờ Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể đều không ra được!”
Phụt!
Trong làn sóng thảo luận, Diệp Thành đã vung gậy đánh cho một tên đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông thịt nát xương tan, bay ngược ra ngoài.
“Ngươi nên chết đi”, Hàn Tuấn phẫn nộ hét lớn, binh khí lơ lửng trên đầu lập tức đè xuống.
“Ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành cười mỉa, xông lên vung ra một gậy, cả người và binh khí của Hàn Tuấn đều bay lên trời, còn chưa rơi xuống đất đã lại bị một gậy tiếp theo của Diệp Thành đánh bay.
“Giết hắn cho ta”, Hoa Vân gào lên một tiếng rồi cũng tấn công, vẫn là Âm Dương Vô Cực Ấn tuyệt kỹ thành danh.
Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước rồi vung gậy rang sói phá tan ấn bát quái đó, đánh Hoa Vân hộc máu lùi về phía sau.
“Thưởng cho ngươi một gậy nữa”, bóng dáng Diệp Thành như ma quỷ, hắn ba bước thành hai sát phạt tới trước mặt Hoa Vân, không nói thêm lời nào đập cây gậy xuống, Hoa Vân còn chưa đứng vững đã bay ra ngoài theo Hàn Tuấn.
Sau khi hắn đánh bay Hoa Vân và Hàn Tuấn, cảnh tiếp theo nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Thành cứ thế lao tới như cầm thú, hắn xông tới đâu nơi đó đều hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!