Chương 545: Giao dịch uy tín
Phụt!
Có lẽ vì sát khí quá mạnh nên Diệp Thành ra tay hơi tàn độc, sau khi khiến một đệ tử của Chính Dương Tông lập tức bị đánh nổ tung thì hắn mới dừng tay.
Diệp Thành không giết mấy người phía Hoa Vân, mặc dù hắn cũng rất muốn giết bọn chúng nhưng lại không phải ở đây mà là ở Chính Dương Tông. Hắn muốn cho bọn chúng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Chính Dương Tông bị huỷ diệt.
Hắn không giết mấy tên phía Hoa Vân không có nghĩa rằng hắn sẽ không ra tay cướp bóc.
Lúc này, Diệp Thành đang cẩn trọng hành sự, chỉ cần những nơi mà hắn đi qua thì cho dù là đệ tử của Thị Huyết Điện hay đệ tử của Chính Dương Tông đều bị hắn cướp sạch sẽ.
Điều quan trọng nhất đó là hắn đang tìm những chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư.
Và quả như hắn mong ước, cả chặng đường cướp bóc hắn cũng thu được về kha khá, chừng mấy chục chữ vàng.
Làm xong xuôi, Diệp Thành không rời đi luôn mà nhìn những người tới xem kịch một cách hứng thú. Vẻ mặt tấm tắc của hắn khiến tất cả những người ở đây đều khó hiểu, tên này định làm gì? Đánh đệ tử của Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông bị thương rồi còn muốn giết bọn họ sao?
Đương nhiên Diệp Thành không định làm vậy, mặc dù hắn mạnh nhưng đối mặt với bao nhiêu người như vậy, một mình hắn cũng không thể làm nên trò trống gì.
Nên biết rằng Đại Sở là vùng đất ngoạ hổ tàng long, ở đây không thiếu những người có thực lực vượt trội, nếu không cẩn thận sẽ gây nên cơn phẫn nộ của đám đông, đó đương nhiên là điều bất lợi đối với hắn.
Còn vì sao hắn lại nhìn đám người này, chẳng phải là vì những chữ vàng kia sao?
Chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư quá bất phàm, sau khi được lạc ấn bên trên Đại La Thần Đỉnh lại thêm sức mạnh thần bí duy trì nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chữ nào.
Khụ…Khụ!
Nhìn từng cặp mắt cảnh giác từ tứ phía, Diệp Thành ho hắng: “Trong số các người ai có chữ vàng, nếu không cần thì bán cho ta, ta mua bằng tiền, giá cũng không thấp đâu”.
Có điều lời nói của Diệp Thành chỉ đổi lại từng cặp mắt phòng bị, thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy ái ngại, hắn day trán: “Nói rồi, thương lượng rồi mà không được, vậy thì ta phải cướp rồi”.
Dứt lời, Diệp Thành biến mất như bóng ma, trong chốc lát hắn đã xuất hiện bên cạnh một người, người này chợt thay đổi sắc mặt, đợi tới khi ra tay thì đã bị một con dao ghì vào trước cổ.
“Vị đạo hữu này, có chữ vàng không?”, Diệp Thành cười xoà nhìn hắn ta nhưng nụ cười của hắn lại hết sức tàn nhẫn.
“Yên tâm, ta chỉ có một chữ, đừng làm tổn hại đến tính mạng ta”, thấy sắc mặt tên kia tái nhợt, Diệp Thành lại lần nữa cười nói: “Vả lại ta cũng không lấy không đâu, nếu có thì cứ bán cho ta, nếu không thì ta phải cướp đấy”.
“Có, có, có”, thấy bộ mặt cười cợt đó của Diệp Thành, tên kia hoang mang, vội vỗ vào túi đựng đồ, một chữ màu vàng kim bay ra ngoài.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức bắt lấy chữ màu vàng kim kia trong lòng bàn tay, sau đó không quên nhét vào tay tên kia một cái túi đựng đồ: “Này, sư huynh nói lời giữ lời, đã nói từ trước rồi nên đều sẽ làm vậy với tất cả mọi người”.
Tên kia tươi cười, cầm lấy túi đựng đồ rồi liếc nhìn vào bên trong: “Một…một triệu?”
Ôi trời!
Ngay lập tức, hiện trường như bùng nổ, một chữ vàng mà đáng giá một triệu sao?
“Nhìn thấy chưa, giao dịch xoằng phẳng, Tần sư huynh ta không bắt nạt ai đây”, sau khi thả tên kia đi, Diệp Thành lại nhìn những người có mặt ở đây: “Nếu ai có thì mau giao ra, giờ bán cho ta còn có thể thu được tiền, nếu đợi thêm lát nữa thì lại không dễ như giờ đâu”.
Và sự thực thì câu nói của Diệp Thành rất có hiệu nghiệm, hiện trường liền có ba tới năm người lao tới, tên nào tên nấy mau lẹ giao ra chữ vàng.
“Vậy mới phải chứ, Tần sư huynh chẳng có gì ngoài tiền”, sau khi nhận lại chữ vàng, Diệp Thành liền giao tiền, hắn nói lời giữ lời.
Thấy vậy lại càng có nhiều người lao tới, rất nhiều người không phải bất ngờ vì cái giá mà Diệp Thành đưa ra, một triệu linh thạch một chữ, số tiền này đủ để làm rất nhiều việc đấy.
Một chữ mà thôi, một triệu cũng đáng.
Thế rồi cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lại nhìn vào trong trận pháp, sắc mặt của Hoắc Tôn tối sầm cả lại, hắn gãi đầu, mắt đỏ ngầu trông như con ác quỷ.
Chỉ có Cơ Tuyết Băng vẫn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn ánh lên cái nhìn bất định, không biết cô đang nghĩ gì.
Hiện giờ bọn họ ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, những đệ tử ứng cứu cũng đều bị Diệp Thành đánh tàn tạ, mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, sự khủng khiếp của trận pháp đã vượt qua tưởng tượng của cả hai người, muốn ra ngoài phải dốc hết sức.
“Nào, nào, đây là của ngươi, cầm lấy đi”.
“Ba chữ của ngươi ba triệu linh thạch, cầm lấy đi, đừng có để ai cướp đi đấy”.
“Ngươi một chữ, một triệu linh thạch”.
Phía này, Diệp Thành đang bị vây lại ở giữa, vẫn đang nhiệt tình cất đi những chữ vàng kia, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Ở phía cách đó không xa, những người trong tay không có chữ vàng thì mặt mày ghen tức, rất nhiều người tỏ thái độ ra bên ngoài.
“Tên Tần Vũ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mới một lúc thôi đã cho đi cả vài chục triệu linh thạch rồi, không phải là hắn tìm được cả quặng đá quý đấy chứ?”
“Chắc chắn là cướp được rồi”.
“Điều khiến ta tò mò nhất đó là vì sao những chữ kia lại đáng giá như vậy?”
“Sớm biết nó đáng tiền như thế thì lão tử đã cướp lấy vài chữ, cũng vài triệu linh thạch chứ chẳng đùa”.
“Đều hết cả rồi sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cất đi chữ vàng.
Có điều, hắn vẫn không từ bỏ hi vọng và nhìn về những người chưa bước tới phía mình, với sự thông minh của hắn thì đương nhiên biết rằng trong số này nhất định còn có người có chữ vàng, chỉ là bọn họ chưa lấy ra để bán mà thôi.
“Thu mua không giới hạn”, cuối cùng Diệp Thành dứt khoát lên tiếng: “Ai có chữ vàng cứ lấy ra tìm ta, Tần ca đây có tiền, vẫn là câu nói đó, đừng để ta tìm tới tận nơi, nếu không thì ta sẽ ra tay cướp đấy”.
Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc vài người trong đám người. Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của những người này không rõ ràng, thực lực của bọn họ không hề yếu, nhất định là người của gia tộc quy ẩn, thân phận như vậy đương nhiên không thiếu gì tiền, cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này nên chúng mới không lấy ra bán, đợi sau khi ra khỏi hố thần thì mới nghiên cứu.
“Mấy người các ngươi, lão tử đây nhớ mặt rồi đấy”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, “Đã không bán thì tí nữa đừng có mà kêu oan”.
Đương nhiên, Diệp Thành sẽ không cướp vào lúc này, hắn có thừa thời gian khiến bọn chúng phải đau đầu, vả lại vì chữ vàng nên hắn quyết định làm thêm một vài trò không cần thể diện nữa.
Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành mới nhìn sang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trong trận pháp.
“Hai vị sư huynh sư muội, không biết chỗ hai người có chữ vàng không? Bán cho ta đi?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!