Chương 546: Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống
Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, và xuất hiện bên dưới một vách đá.
Không lâu sau đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng tới, mặc dù bọn chúng thu hoạch cũng không tồi nhưng lại tiếp tục kiếm được bảy, tám chữ vàng nữa.
“Làm tốt lắm”, Diệp Thành tỏ ra rất hài lòng với hai tên này, hắn cất chữ vàng đi rồi nhét túi đựng đồ cho cả hai tên.
“Đa tạ Tần sư huynh”, cả hai tên cất túi đựng đồ đi, trong lòng vui mừng khấp khởi, thế nhưng chúng lại không rời đi mà xoa xoa tay cười trừ: “Tần sư huynh, bí pháp mà trước đó nói…”
“Không thiếu phần các ngươi”, Diệp Thành đưa cho hai tên hai miếng ngọc giản, bên trong có chứa hai bộ bí thuật, đối với Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mà nói thì quả thực là bí thuật không tồi.
“Tiếp tục tìm kiếm chữ, thể hiện tốt thì sư huynh sẽ có thưởng thêm”.
“Chúng ta đi luôn đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có được bí pháp thì lập tức rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành cũng bước đi, hắn tìm một nơi không có người rồi mới lấy hết toàn bộ chữ vàng ra sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.
Vù!
Vù!
Đột nhiên, Đại La Thần Đỉnh rung lên rất mạnh, miệng đỉnh có màu sắc dị thường, xung quanh Đại La Thần Đỉnh có khí tức huyền diệu bao quanh, từng ánh vàng kim chói lọi, hấp thu tinh khí, trông vô cùng bất phàm.
Còn những chữ màu vàng được lạc ấn bên trên Đại La Thần Đỉnh lại như có linh tính, nó bắt đầu tự vận chuyển và tổ hợp lại, chốc chốc còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác được gột rửa tâm hồn rồi.
“Hôm nào khác ta sẽ tế luyện mày”, làm xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn Đại La Thần Đỉnh bằng vẻ mặt hài lòng.
Đại La Thần Đỉnh là thứ mà Diệp Thành công nhận nhưng trong mắt người ngoài thì nó lại chỉ là một cái nồi sắt vì phần chân và tai còn chưa được luyện ra, còn xa mới trở thành đại đỉnh thực thụ.
Đương lúc Diệp Thành còn đang mải nhìn Đại La Thần Đỉnh thì một mùi hương thơm dịu của nữ nhân thoảng qua.
“Mẹ kiếp, tìm cô lâu rồi đấy”, Diệp Thành bất giác nghiêng đầu, thấy Bích Du đang từ từ đi tới, Diệp Thành vừa tìm chữ vàng vừa tìm cô ta, dù sao thì mục đích hắn vào đây cũng là để bảo vệ Bích Du, đi cướp đồ chỉ là tiện thể thôi.
Lúc này, Bích Du đã đi tới trước mặt Diệp Thành, cô mím môi rồi mới đưa ba chữ vàng cho Diệp Thành.
Thấy vậy, mắt Diệp Thành sáng lên, có điều hắn vẫn cười trừ: “Vậy…vậy không được hay cho lắm nhỉ?”
“Đạo hữu cứu mạng ta, đây coi như sự báo đáp của ta”.
“Nếu cô nói vậy thì ta phải nhận rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất ba chữ vàng kia vào trong túi đựng đồ, đồ của người khác đưa có gì mà phải từ chối.
Có điều khi hắn nhìn sang Bích Du thì mới phát hiện khoé miệng Bích Du trào máu, sắc mặt tái nhợt.
Bị thương sao?
Diệp Thành cau mày, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, trong cơ thể Bích Du có một luồng khí màu trắng lạnh lẽo, lúc này đang xâm nhập mọi ngóc ngách trong cơ thể, xung phá kinh mạch và hoá giải tinh khí của cô.
“Ai khiến cô bị thương?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Bích Du.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”, Diệp Thành khẽ mỉm cười, cô lau đi vệt máu nơi khoé miệng: “Trước đó ta đuổi theo chữ vàng nên có xô xát với người khác, không đáng ngại”.
Nghe câu này, Diệp Thành chợt cảm thấy áy náy.
Có lẽ cũng chính vì sự áy náy này mà hắn mới đặt tay lên vai Bích Du, tiên hoả màu vàng kim hoá thành vô số đường thâm nhập vào trong cơ thể cô.
“Hoả diệm màu vàng kim?”, nhìn thấy hoả diệm màu vàng kim len lỏi vào trong cơ thể mình, Bích Du sững người, trong đôi mắt nhoà nước.
Cô khẽ mỉm cười, sau khi thu lại ánh mắt, Bích Du lại nhìn sang Diệp Thành ở trước mặt, ở khoảng cách gần thế này khiến cô có thể nhìn ra rõ ràng đôi mắt đen láy mà xa xăm của Diệp Thành.
“Cảm ơn ngươi vì vẫn còn sống”, Bích Du nheo mắt, ánh mắt mơ màng, cô nhìn Diệp Thành đến say mê. Giây phút hoả diệm màu vàng kim xuất hiện cô mới như được vứt bỏ đi hòn đá đè nặng trong lòng vì Diệp Thành cuối cùng cũng không che giấu thân phận thận trước mặt cô nữa.
“Vết thương khỏi rồi thì ra ngoài đi, đừng ở trong hố thần nữa”, có điều lời nói của Diệp Thành lại lãnh đạm vô cùng.
Có lẽ khi ở đại hội Đấu Thạch, Diệp Thành đã cảm nhận được tình ý của Bích Du đối với mình.
Có điều hắn biết rằng mình sẽ phải phụ tấm chân tình của Bích Du vì từ đầu tới cuối, người mà hắn thương nhớ chỉ có một mình Sở Huyên mà thôi.
Phía này, thấy sự lãnh đạm đó của Diệp Thành, mặc dù Bích Du có phần thất vọng nhưng cô vẫn mỉm cười, chí ít thì cô cũng biết Diệp Thành vẫn đang còn sống.
Sau ba phút, Diệp Thành thu tay về, hắn quay người lạnh nhạt: “Rời khỏi hố thần đi”.
“Thế còn ngươi?”, Bích Du mím môi.
“Ta còn phải cướp nhiều bảo bối nữa, cướp xong thì mới đi được”, Diệp Thành nhét một cái tăm vào miệng, hai tay ôm gáy: “Mau đi, nếu cô mà mất tích thì Độc Cô Ngạo sẽ bóp chết ta, còn nữa, thân phận của ta cô biết vậy là được rồi, đừng đi nói lung tung”.
“Ta…ta hiểu rồi”, nhìn bóng hình Diệp Thành xa dần, Bích Du khẽ há miệng, lời định nói ra lại âm thầm nuốt vào.
Đợi tới khi bóng người Diệp Thành biến mất khỏi tầm nhìn cô mới hít vào một hơi thật sâu, quay người đi về phía lối ra của hố thần vì không muốn Diệp Thành phải chịu thêm bất cứ gánh nặng nào.
Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành lại bắt đầu hoành hành trong hố thần. Trong lúc này, chốc chốc lại có người tới tìm hắn nhưng về cơ bản thì bọn họ đều tới để bán chữ vàng.
Diệp Thành lại tỏ ra rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng này. Có điều vận may của hắn lại không kéo dài được lâu, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng lại không tìm được chữ vàng nào.
Diệp Thành bức bối, hắn lại ngứa tay đi cướp bảo bối của vài người nữa.
Lúc này, Diệp Thành đang ôm một đống túi đựng đồ lẻn vào trong không gian hư vô.
“Tiểu tử, mẹ kiếp, bao giờ ngươi mới cho ta ra ngoài?”, khi Diệp Thành vừa đếm đống chiến lời phẩm của mình thì tên tí hon bị nhốt trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu gào thét.
“Nói ra những gì ta muốn biết thì ta sẽ thả ngươi đi”, Diệp Thành vừa đáp tuỳ hứng vừa vùi đầu đếm bảo bối.
“Muốn biết à? Không có cửa đâu”.
“Vậy thì ngươi chịu cảnh này tiếp đi”, Diệp Thành nhướng vai, “dù sao thời gian của ta cũng nhiều”.
“Nếu không có ta thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được”, tên tí hon kia uất hận nhìn Diệp Thành, trong hai con mắt như toé lửa.
Ồ?
Diệp Thành vẫn thản nhiên, hắn cứ thế ngó lơ.
Rầm! Rầm!
Ở một hướng chợt vang lên tiếng nổ liên tiếp, tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới thấy hai ngọn núi đã sụp đổ.
Phía đó hiện lên màu sắc dị thường và đằng đằng sát khí, tiếng gào thét vang dội, tiếng phượng hoàng kêu lên, sấm sét đan xen, khí tức cuộn trào khiến người ta run rẩy không dám lại gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!