Chương 547: Đám đông nổi dậy
Phía này, thấy Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng sát phạt tới, Diệp Thành đâu dám ra ngoài, hắn cứ thế như con mèo nép trong không gian hư vô.
Thế nhưng Diệp Thành đã đánh giá thấp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, cả hai người lần lượt sát phạt tới, vả lại phần trán còn có thiên nhãn thông mở ra, bọn họ có thể tìm được vị trí chính xác của Diệp Thành.
“Hôm nay không ai cứu được các ngươi đâu”, Hoắc Tôn ra tay, tung ra nhất chỉ thái dương vào không gian, đòn công kích chính xác ngắm chuẩn vào vị trí của Diệp Thành.
Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, Huyền Linh Chi Thể vô cùng bá đạo, tay phất trong không trung rồi giáng từ trên trời xuống, đòn công kích dị thường ngắm chuẩn Diệp Thành.
Rầm! Đùng!
Ngay sau đó, khoảng không gian nơi Diệp Thành đứng đều có vô số vết nứt vỡ, Diệp Thành đứng trong đó vội di chuyển.
“Mẹ kiếp, cầm tinh con chó à?”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
“Chạy đi đâu?”, thấy Diệp Thành thò đầu ra, Hoắc Tôn lại phẫn nộ hơn hẳn, biển Thái Dương dưới chân hắn cuộn trào muốn nhấn chìm Diệp Thành.
Diệp Thành lao như bay, bước ra một bước cả chục nghìn trượng.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang lên, cô chỉ ra một đạo thần mang xuyên vào hư không.
Thấy vậy, Diệp Thành vội bước ra Thái Hư Thần Hành Thuật né tránh.
Vù! Vù!
Diệp Thành không đứng yên mà đánh ra linh quang rợp trời, bí pháp thần thông khủng khiếp cũng được tế luyện liên tục, những kẻ có thù với Diệp Thành lần lượt ra tay.
“Muốn diệt ta, đạo hành của các ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, Đại La Thần Đỉnh được tế gọi ra phát ra thần mang chói mắt, bảo vệ lấy cơ thể Diệp Thành, sau đó, hắn tung một chưởng vào hư không, binh khí rơi loảng xoảng.
Phụt!
Đúng vào giây phút này, Hoắc Tôn sát phạt lên trước, tay cầm một thanh sát kiếm màu vàng kim, một kiếm chém vào lưng Diệp Thành.
Diệp Thành phun ra máu, lập tức kết ấn và đánh lùi Hoắc Tôn.
Phụt!
Thế nhưng đòn công kích của Cơ Tuyết Băng cũng đến, vẫn là thần thông mạnh mẽ của Huyền Linh Chi Thể suýt chút nữa chém Diệp Thành làm đôi.
Cút!
Diệp Thành gằn lên, tung chưởng khiến Cơ Tuyết Băng lùi về sau, lúc này hắn mới nắm bắt được khe hở, quay người định bỏ chạy vả bỏ chạy với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh nhưng cùng lúc đối mặt với Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cùng nhiều kẻ thù khác nên Diệp Thành chắc chắn rằng hắn đánh không lại.
Đuổi theo!
Thấy Diệp Thành tháo chạy, Hoắc Tôn lập tức đuổi theo.
Đuổi theo!
Phía sau, những kẻ thù khác của Diệp Thành mặt mày tôi độc lao lên, trận thế khủng khếp che lấp cả bầu trời, sát khí mạnh mẽ ngưng tụ thành cả biển cuồn cuộn.
Chỉ có Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng là nheo mắt nhìn về phía đó.
Trước đó, cô ra tay vẫn nương tình vì Diệp Thành cho cô cảm giác quen thuộc lạ thường, lúc này cô mới dùng thần thông ép Diệp Thành ra những chiêu thức khác.
Có điều sau trận giao chiến ngắn ngủi cô lại không thể có được đáp án mà mình cần.
“Sư muội”, mấy người phía Hoa Vân lần lượt nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
Đuổi theo!
Cơ Tuyết Băng chỉ lãnh đạm lên tiếng, cô bước trên Huyền Linh Chi Hải đuổi theo Diệp Thành. Thấy nhiều người như vậy, lại thấy trận thế lớn như vậy, những người đứng xung quanh chỉ biết tặc lưỡi.
“Tên Tần Vũ này còn có thể trốn thoát, đúng là không ngờ”.
“Thực lực của hắn không hề yếu mà”, có người trầm ngâm: “Vừa rồi đòn công kích của hai người kia đủ chứng minh mọi thứ, liên tiếp đánh lùi Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, với thực lực như vậy chắc chắn có thể xếp vào hàng năm người đứng đầu trên bảng Phong Vân”.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì? Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng căn bản không hề dùng hết sức”.
Rầm! Đùng!
Diệp Thành càng bỏ chạy thì những tiếng ầm vang lại liên tiếp vang lên, nếu đưa mắt nhìn thì sẽ thấy cảnh tượng này quả thực vô cùng hoành tráng, không thiếu người vào trong hố thần nhưng lúc này những người lúc này những người tới tìm bảo bối lại không nhiều, về cơ bản đều tới xem kịch.
Lại nhìn sang phía Diệp Thành, hắn bị đuổi chạy khắp hố thần, cơ thể thảm hại vô cùng.
Rầm!
Sau tiếng động ầm vang, một ngọn núi bị Hoắc Tôn tung chưởng san bằng, Diệp Thành bị đánh bay đi ngã vào một tảng đá khổng lồ.
Roẹt! Roẹt!
Chỉ trong chốc lát, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã áp sát hai bên Diệp Thành, còn những đệ tử có oán hận với Diệp Thành cũng lần lượt lao lên bao vây lấy Diệp Thành không chừa khe hở, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, binh khí rung lên, trông bộ muốn giết Diệp Thành chỉ bằng một chiêu tuyệt sát.
“Mẹ kiếp”, trên tảng đá khổng lồ kia, Diệp Thành lếch thếch bò dậy.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn sải bước lên phía trước.
Diệp Thành liếc nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn những người đang bao vây lấy mình, khoé miệng hắn nhếch lên cười tàn nhẫn sau đó hắn lại vặn cổ.
“Xem ra hôm nay tiểu gia ta đây không ra chiêu là không được rồi”, Diệp Thành vươn vai.
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, bên trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh xương cốt va chạm vào nhau, tiếp đó, từng đạo trường hồng màu vàng kim xuất phát từ trán hắn bắn thẳng lên trời, khí nguyên dồi dào hiển hiện, khí huyết sục sôi như ngọn lửa bùng cháy, thần mang màu vàng kim choán lấy cơ thể hắn khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Trong chốc lát, những người xung quanh như cảm thấy Diệp Thành không phải là một con người bình thường mà là một chiến thần vậy.
“Khí thế mạnh quá, đây chính là thực lực thực sự của Tần Vũ sao?”
“Khí thế thế này cũng không hề thua kém Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.
“Xem ra tên tiểu tử này thực sự đã che giấu thực lực, khả năng chiến đấu thế này mà trước đó chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng phong vân sao?”
“Chẳng trách mà có thể trảm Hầu Thiên Sát và Nam Cung Thiếu, thực lực mạnh thế này kia mà”.
Không chỉ bọn họ mà đến cả Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn cùng những tên đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân đang ẩn trong đám người như La Sát xếp thứ sáu và Dương Khôn cũng phải cau mày, khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.
“Chiến”, khi bốn người cau mày thì Diệp Thành đã rít lên.
Có điều khi tất cả mọi người cho rằng một trận đại chiến sắp nổ ra thì Diệp Thành đột nhiên biến mất.
Đúng, chính là biến mất một cách kì lạ, hắn không để lại bất cứ dấu tích gì, cả cơ thể như hoá thành không khí.
“Cố ý làm ra vẻ huyền bí”, Hoắc Tôn gằn lên phẫn nộ, Thái Âm Đại Ấn được tung ra khiến không gian cả hàng trăm trượng bị chèn ép.
Rầm!
Sau tiếng động này, một chưởng của Hoắc Tôn đánh vào tảng đá khổng lồ kia, có điều, điều khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ đó là một chưởng của Thái Âm Chân Thể lại không thể khiến tảng đá kia vỡ vụn.
Tảng đá thật rắn chắc. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía tảng đá kia, nó có thể chịu một chưởng của Thái Âm Chân Thể mà không vỡ vụn chứng tỏ độ rắn chắc vượt trội của mình.
Có điều khi tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía đó thì tảng đá đột nhiên rung lên, một luồng áp lực mạnh mẽ dị thường xuất hiện.
Rầm! Keng!
Ngay sau đó, từng âm thanh liên tiếp vang lên, binh khí lơ lửng giữa không trung cũng vì áp lực khủng khiếp này mà rơi xuống, những người trong không trung cũng ngã nhào, những người đứng trên mặt đất lập tức bị ép tới mức quỳ phịch xuống.
Mọi thứ đều đến quá đột ngột, đến cả Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng cũng không ngoại lệ.
“Tảng đá đó sao có thể có áp lực mạnh như vậy chứ?”, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
“Lẽ nào là bảo bối?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!