Chương 552: Dốc hết sức có thể
Đúng thế, đi tới bây giờ, Diệp Thành cảm thấy nhấc chân thôi cũng khó khăn, mỗi khi tiến thêm một bước, áp lực sẽ càng nặng hơn.
Tuy rằng khoảng cách giữa hắn và người áo choàng đen chỉ là một trăm trượng, nhưng khi áp lực không ngừng tăng lên, khoảng cách một trăm trượng này lại như rãnh trời, muốn đuổi kịp người đó còn khó hơn lên trời.
“Nếu thực sự không đuổi kịp thì đừng đuổi theo nữa”, thấy Diệp Thành nhấc chân cũng vô cùng khó khăn, tên tí hon ho khan một tiếng: “Hay là chúng ta đi đi! Ở khoảng cách một trăm trượng, chắc chắn ông ta sẽ có được căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể trước ngươi”.
“Đi?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm người áo đen phía trước, cười khẩy: “Sao có thể để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể một cách dễ dàng như vậy được?”
“Khoảng cách một trăm trượng, ngươi chắc chắn mình đuổi kịp ông ta?”
“Ta không đuổi kịp không có nghĩa là ông ta có thể lấy được trước ta”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, trong mắt còn loé lên ánh sáng sắc bén: “Nếu ông ta chết thì chẳng phải căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể sẽ thuộc về ta sao?”
“Ngươi đùa à? Ở khoảng cách xa như vậy, ngươi chắc chắn có thể giết được ông ta?”
“Không thử làm sao biết được”, Diệp Thành nói xong thì tiên hoả đã xuất hiện trong tay trái hắn, còn thiên lôi thì xuất hiện trong tay phải.
Ngay lập tức, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi hoá thành thần tiễn sấm sét.
Chân trái của Diệp Thành hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau. Thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần tiễn màu đen nhắm chuẩn người áo choàng đen phía trước.
Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời.
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn buông lỏng mũi tên.
Vút!
Ngay sau đó, thần tiễn sấm sét như thần mang màu đen lao thẳng về phía người áo đen.
“Không biết tự lượng sức mình”, người áo đen chỉ liếc mắt nhìn chứ chẳng thèm để tâm.
Quả nhiên, thần tiễn sấm sét do Diệp Thành bắn ra chỉ bay được hơn mười trượng liền bị trọng lực đáng sợ ở đây nghiền thành tro bụi.
“Không chỉ cơ thể bị áp chế mà ngay cả thần thông cũng bị áp chế sao?”, Diệp Thành cau mày: “Chẳng trách người đó lại chẳng hề lo lắng, thì ra ông ta đã sớm biết mũi tên của mình không bắn được tới”.
“Khoảng cách một trăm trượng là phạm vi tấn công của thiên chiếu và thiên đạo”, Diệp Thành từ bỏ cách này, hắn lại nghĩ đến cấm thuật Tiên Luân.
Nhưng Diệp Thành không sử dụng ngay lập tức, bởi vì hắn không biết trọng lực đáng sợ ở đây liệu có áp chế cả cấm thuật Tiên Luân không, đó là con át chủ bài của hắn, chưa tới lúc bất đắc dĩ sẽ không sử dụng.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhấc chân, bước ra một bước.
Ruỳnh!
Bàn chân hắn vừa tiếp đất, lập tức có tiếng “ruỳnh” vang lên.
Tiếp đó, khí huyết đang bị áp chế của Diệp Thành điên cuồng cuộn trào, cưỡng ép đẩy vào kinh mạch, mang lại cho hắn sức mạnh to lớn.
Uỳnh!
Lại một bước nữa, sau khi bước ra bước này, Diệp Thành cảm thấy trọng lực tăng lên không chỉ một lần, trên vai như vác cả ngọn núi lớn, nặng đến mức hai chân hắn gập lại, xương cốt trong cơ thể bắt đầu nứt ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!