Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 554: Niết bàn, thoát biến

 

             Vù!  

             Thần tiễn sấm sét màu đen như thần mang, hết sức chói mắt.  

             Phía này, lão già mặc đồ đen đã lại lần nữa khó khăn giơ tay lên, vì Diệp Thành không bị áp lực hạn chế còn ông ta lại bị khống chế bởi trọng lực, tốc độ rất chậm, căn bản không thể ngăn lại được một mũi tên của Diệp Thành.  

             Phụt!  

             Lão già mặc đồ đen bị một mũi tên đâm xuyên ngực, máu tươi bắn vọt ra ngoài, đến cả máu cũng bi trọng lực khống chế tan thành khói.  

             “Đừng vội, còn nữa”, Diệp Thành lại lần nữa giương cung.  

             A….!  

             Lão già kia gào thét điên cuồng: “Thần chiến, ngươi lừa ta?”  

             Vù!  

             Diệp Thành không quan tâm ông ta đang gào thét điều gì, mũi tên lại lần nữa được bắn ra.  

             Có điều lần này mũi tên sấm sét kia lại dừng lại ở vị trí cách lão già kia chừng một thốn.  

             A…!  

             Sau tiếng hét kinh thiên động địa, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát, ác oán cuồn cuộn hình thành thành cả biển xung quanh ông ta, bên trong biển kia còn có ác hồn gào thét hết sức khủng khiếp.  

             Phụt!  

             Ngay lập tức, Diệp Thành liền ngã ra, miệng phun máu, cả công thể suýt chút nữa nổ tung.  

             “Ông ta mở tu vi cấm chế?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lão già trước mặt.  

             “Tu vi rõ ràng ở cảnh giới ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì sao lại mạnh như vậy?”, Diệp Thành nghiến răng: “Chẳng trách mà một người mạnh như ông ta mà cũng bị sự áp chế của thiên địa ở Đại Sở, cho dù là ở cảnh giới Hoàng, tu vi ở cảnh gới Thánh thì cũng bị ép về cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”  

             “Ta xem ai có thể ngăn được ta?”, lão già kia tức tối gằn lên, ông ta không giết Diệp Thành mà ngược lại vươn tay về phía tiên trì màu vàng kim.  

             Thế nhưng đúng lúc tay ông ta chuẩn bị chạm vào tiên trì kia thì một bóng người màu vàng kim huyễn hoá ra khỏi bể tiên trì, Diệp Thành không nhìn rõ dung mạo người này nhưng sự mạnh mẽ của người này khiến thiên địa như sụp đổ.  

             “Thần Chiến?”, thấy bóng hình kia, lão già mới lùi lại phía sau.  

             “Ta không phải là Thần Chiến năm đó, ta cũng không phải là Khung Thương năm đó”, bóng người màu vàng kim kia lãnh đạm lên tiếng, từ từ bước ra khỏi bể tiên trì màu vàng kim, mặc dù nhìn không rõ dung mạo nhưng có thể thấy được đôi mắt sáng ngời xa xăm của người này.  

             “Ngươi và ta trước kia cùng chiến đấu, ngươi trao căn nguyên cho ta thì ta thay ngươi thực hiện ước nguyện năm xưa”, sắc mặt lão già mặc đồ đen có phần khó coi, lão ta cười tôi độc, có thể thấy được sự tham lam trong ánh mắt.  

             “Hoang cổ thánh thể bại rồi, ngươi cho rằng ngươi được sao?”, bóng người màu vàng kim kia đứng yên, lặng lẽ nhìn lão già mặc đồ đen.  

             “Ngươi dám coi thường ta sao?”, lão già mặc đồ đen phẫn nộ, lập tức ra tay, lòng bàn tay mặc dù nhỏ nhưng lại như nắm cả những vì sao trên trời, lão ta tung một chưởng ép về phía bóng người lấp lánh ánh vàng kim kia.  

             “Thương Khung năm xưa ngạo nghễ với đời còn ngươi của hiện tại chỉ là tà linh”, bóng người màu vàng kim kia lên tiếng chắc nịch, lập tức vung tay, nắm đấy màu vàng kim trông có vẻ bình thường nhưng lại mang theo đạo pháp vô tận, quan trọng nhất là khí thế của ông ta mang theo chiến ý vô địch.  

             Rầm!  

             Một chưởng đỉnh phong quyết đấu tạo nên tiếng nổ ầm vang.  

             Thế giới bên kia hết sức chói loá, không thể dùng mắt mà nhìn thấu được, những gì Diệp Thành có thể nhìn thấy chỉ là lớp mây và sương màu vàng kim và bên trong lớp sương mờ này là hai bóng người đang thi triển đại thần thông để quyết đấu.  

             “Mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ không phải là kẻ mạnh cái thế năm xưa nhưng với thực lực hiện giờ thì Diệp Thành cũng chỉ có thể ngước nhìn, trước mặt bọn họ, Diệp Thành giống như một con kiến không hơn không kém.  

             Rầm! Bịch!  

             Tiếng động mạnh mẽ không biến bao giờ mới dứt.  

             “Ta không cam tâm”, sau tiếng hét vang vọng, một bóng người đẫm máu nổ tung, bắn thành lớp sương máu trong hư không, nếu quan sát kĩ thì đây chính là người mặc áo bào đen mạnh mẽ.   

             Sau khi lớp sương mờ màu vàng kim tản đi, bóng hình màu vàng kim mới hiển hiện, toàn thân ông ta trong suốt, xem ra trận giao chiến trước đó cũng đã khiến ông ta phải hao tổn chút sức lực cuối cùng.  

             Thế nhưng dù là vậy thì cơ thể của ông ta trông vẫn rất vững chãi và mạnh mẽ, giống như ngọn núi thái sơn vậy.   

             Ông ta đứng quay lưng lại với Diệp Thành, hồi lâu không nói nên lời.  

             Phía này, Diệp Thành lảo đảo bò dậy, cung kính nhìn bóng hình màu vàng kim kia và hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.  

             “Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, bóng người màu vàng kim vẫn đứng quay lưng lại với Diệp Thành, giọng nói trầm khàn già nua, không biết là đang nói với ai.  

             “Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, Diệp Thành nghe mà thẫn thờ.   

             Phía này, bóng người kia đã sải bước đi, mỗi một bước đi thì cơ thể lại tiêu tán đi một phần, đợi tới khi tới trước bể tiên trì màu vàng kim kia thì cơ thể ông ta mới hoá thành làn khói.  

             Diệp Thành tiến lên trước, nhưng hắn chỉ nắm được một luồng khí vân.  

             Không biết vì sao mà trong lòng Diệp Thành cảm thấy vô cùng đau đớn, hoang cổ thánh thể lừng danh thiên hạ đến đi cũng đi thản nhiên, cách ông ta tiêu tán giống hệt với Khương Thái Hư và Chung Viêm khiến người ta không khỏi thở dài.  

             “Đa tạ tiền bối ban tặng”, cuối cùng, Diệp Thành vẫn quyết định tới nơi mà người kia tiêu tán để hành lễ.  

             Đợi tới khi đứng dậy, mắt hắn mới sáng lên nhìn về phía tiên trì màu vàng kim trước mặt.  

             Diệp Thành không nói lời nào, hắn lập tức nhảy vào trong bể tiên trì.  

             Đột nhiên, tiên trì màu vàng kim lặng lẽ chợt dậy sóng, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy, căn nguyên thánh thể dồi dào điên cuồng len lỏi vào từng lỗ chân lông của Diệp Thành.  

             Không lâu sau đó, thương thế trên cơ thể Diệp Thành nhanh chóng được hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.  

             Rắc! Rắc!  

             Tiếp đó, âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên, căn nguyên thánh thể như ngọn lửa rạo rực, thậm chí là bá đạo, tẩy luyện từng đường kinh mạch của Diệp Thành, tôi luyện gân cốt hắn.  

             A…!  

             Có lẽ vì quá đau đớn nên Diệp Thành bất giác rít lên.  

             Rắc! Rắc!  

             Lớp da của Diệp Thành nứt ra, sau đó cơ thể hắn đều được tôi luyện nhờ có hoang cổ thánh thể. Lúc này, cho dù là vùng đan hải, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt, gân cốt đều biến thành màu vàng kim, đến cả máu chảy trong người cũng không còn màu như ban đầu mà biến thành màu vàng kim.  

             Rầm!  

             Sau một đạo thần mang màu vàng kim chiếu từ trên đỉnh đầu Diệp Thành lên trên trời thì toàn thân hắn đều sáng rực lên trong lớp ánh sáng vàng óng ánh, trông hết sức chói mắt, cả cơ thể với vân khí vàng kim bao quanh, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm ánh vàng chói lọi, trông Diệp Thành giống như hình người sống được đúc từ hoàng kim ra vậy.  

             Gừ! Gừ!  

             Không biết từ bao giờ, bên cạnh Diệp Thành lại xuất hiện một thế giới lấp lánh ánh vàng, trong lúc này chân long xoay chuyển, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gừ, con đường huyền võ hiển hiện, có ngân hà cửu thiên trôi qua, có núi non sừng sững, có nhật nguyệt xoay vần, có tinh hà lấp lánh…  

             Rào! Rào! Rào!  

             Âm thanh thế này vang lên liên tiếp khiến mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành đều hấp thu trọn vẹn tinh khí. Tu vi của hắn tăng lên, từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm đột phá tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ sáu, từ cảnh giới tầng thứ sáu tăng vọt lên tới tầng thứ bảy, từ tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám và từ tầng thứ tám đột phá lên tầng thứ chín Đỉnh Phong.  

             Cho tới lúc này, Diệp Thành chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mà thôi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận