Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

 

 Rầm! Đang! Đinh! 

 Sau đó, Lăng Hạo liền nghe thấy âm thanh vang vọng trong không gian hư vô, đợi tới khi La Sát bị ném ra ngoài thì cả cơ thể hắn đều hôn mê, sắc mặt cũng rõ vẻ đau đớn, cho tới giờ hắn vẫn không biết người ra tay với mình là ai. 

 “Đây…”, Lăng Hạo lảo đảo tiến lên trước, mặt mày kinh ngạc nhìn La Sát trong bộ dạng không còn hình người. 

 Điều quan trọng nhất đó là khi nhìn thấy tất cả bảo bối bị cướp sạch trên người La Sát, khoé miệng hắn lại giật giật, người ra tay với thủ đoạt cướp bóc sạch trơn như vậy quả thực rất thuần thục. 

 “Sư huynh”, Tử Yên và Thanh Vân đi ra, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng: “Rốt cục là ai giúp chúng ta, đến cả La Sát cũng bị đánh cho tới mức không còn đường lui”. 

 Lăng Hạo trầm lắng, trong đôi mắt hắn rõ cái nhìn bất định. 

 “Liệu có phải là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng? Trong hố thần, người có thể đánh bại La Sát cũng chỉ có bọn họ”. 

 “Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không giết chúng ta đã là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được?”, Lăng Hạo khẽ lắc đầu, hắn trầm lắng: “Huống hồ ta cảm nhận được không phải khí tức của bọn họ, vả lại, cho dù là bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng đánh bại La Sát được, ta căn bản không nhìn ra người ra tay là ai”. 

 “Trong hố thần mà lại có kẻ mạnh như vậy sao?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt lên tiếng. 

 Khi cả ba người nói chuyện thì có người đi ngang qua, bọn họ trông thấy La Sát hôn mê thì hết sức ngỡ ngàng, đợi tới khi trông thấy Lăng Hạo toàn thân đầy vết thương, sau đó bọn họ liền nghĩ ngay tới một khả năng. 

 “Tin tức này quá chấn động”, mấy người kia quay người định bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên gào thét. 

 “Được lắm, được lắm, La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân bị đệ tử Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt đánh bại”. 

 Phía này, khoé miệng Lăng Hạo cứ thế giật lên liên hồi, mẹ kiếp, không hỏi cho rõ đã nói linh tinh, lão tử xếp thứ năm mươi mốt mà có thể đánh bại La Sát xếp thứ sáu sao?” 

 Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ ầm ầm lên tiếng, đến cả hố thần cũng như vỡ tung. 

 “Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát, tin được không?” 

 “Ta tận mắt chứng kiến mà”. 

 “Thật…thật khó tin! Khoảng cách cách nhau cũng vài chục thứ bậc cơ mà”. 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lăng Hạo đã dẫn theo Tử Yên và Thanh Vân đi tới cửa ra của hố thần và hắn vẫn âm thầm được tiếng thơm của người khác. 

 Từ trước tới giờ hắn đều muốn mình tăng thứ hạng trên bảng Phong Vân, hiện giờ được như ý muốn, thứ hạng lại được nâng lên thứ sáu một cách bất ngờ như vậy khiến hắn không dám nhận. 

 Không biết vì sao khi hắn biết người ra tay cứu hắn Diệp Thành thì hắn có hoá đá tại chỗ không. 

 Mặc dù bọn họ đi rồi nhưng những lời đồn vẫn còn đó. 

 “Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát? Thật nực cười”, Hoắc Tôn bật cười, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn sắc bén: “Người ra tay nhất định là kẻ khác, hoặc có thể không phải là một người”. 

 Ở một hướng khác, Hoa Vân nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Sư muội, có khi nào ngoài Hoắc Tôn trong hố thần ra thì còn có một người khác đối đầu với muội?” 

 Cơ Tuyết Băng vẫn thản nhiên như thường, trong đôi mắt đẹp hiện lên cái nhìn khó hiểu. 

 Ha ha…! 

 Lúc này, Diệp Thành vừa đánh bại La Sát còn đang bận rộn với Tiểu Linh Oa trong hư không. 

 Không thể phủ nhận, túi đựng đồ của La Sát hết sức phong phú, quan trọng nhất là bên trong túi đựng đồ có chữ vàng mà Diệp Thành muốn, vả lại còn có mười mấy chữ liền. 

 Sau khi cất đi túi đựng đồ, Diệp Thành mới sải bước vào không gian hư vô, sau đó hắn dùng tay kết ấn, một luồng khói màu xanh bay ra huyễn hoá thành đạo thân. 

 Biến! Biến! 

 Diệp Thành và đạo thân của hắn lần lượt hô lên, thi triển thuật biến thân, lại nhìn về hình dạng của bọn họ lúc này, không thể phủ nhận Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng mà ở đây thì liệu có bóp chết Diệp Thành hay không. 

 Không sai, Diệp Thành đã biến thành Hoắc Tôn, đạo thân của hắn biến thành Cơ Tuyết Băng. 

 Nếu hỏi Diệp Thành vì sao làm vậy thì đương nhiên là vì muốn mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đi cướp đồ rồi. 

 Diệp Thành sẽ không ngu ngốc đến mức dùng thân phận Tần Vũ đi cướp bóc vì thân phận Tần Vũ sớm muộn cũng bị bại lộ, nếu để những kẻ thù kia biết được Diệp Thành chính là Tần Vũ thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chẳng phải là việc gì có lợi. 

 “Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng, đi thôi, tiểu gia đưa hai người đi kiếm việc mà làm”, Diệp Thành biến hoá rất giống, người thường căn bản không nhận ra. 

 “Làm vậy có phải là mặt dày quá không nhỉ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa nhìn Diệp Thành, xoa cằm nói. 

 “Mặt dày hay không không quan trọng”, Diệp Thành lập tức phất tay, “cướp!” 

 Đột nhiên hắn và đạo thân lần lượt phân thành hai đường. 

 A…! 

 Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên bị cướp bảo bối lập tức ăn ngay cái bạt của Diệp Thành. 

 “Ngươi. Hoắc Tôn”, tên kia nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mày kinh ngạc. 

 “Ngoan ngoãn một chút, ta chỉ cần bảo bối, không lấy mạng ngươi”, Diệp Thành bật cười, hắn lấy luôn túi đựng đồ của tên kia. 

 Sau khi cất túi đựng đồ, Diệp Thành đảo mắt vào bên trong, hắn không thấy chữ vàng liền hất cho Tiểu Linh Oa, làm đại ca của người ta thì ít nhất cũng phải cho tiểu đệ chút gì đó mới phải. 

 Tiếp tục! 

 Làm xong xuôi, Diệp Thành lại lần nữa đi lại trong không gian hư vô. 

 A…! 

 Ngay sau đó, lại một tiếng hét thất thanh nữa vang lên, một người vừa tìm được một bảo bối lập tức bị đạo thân của Diệp Thành đánh bay đi. 

 “Cô…Cơ Tuyết Băng?”, người này cũng giống tên ban nãy, mặt mày sợ hãi kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu. 

 Đạo thân của Diệp Thành không nói lời nào, cứ thế phất tay bắt lấy túi đựng đồ của người kia rồi biến mất dạng. 

 Có điều, điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là hắn chẳng tìm được chữ vàng nào trong cái túi này. 

 Tiếp đó, mục tiêu của Diệp Thành và đạo thân hết sức rõ ràng, đó chính là những gia tộc quy ẩn tu luyện, vì trước đó khi hắn bỏ tiền ra mua chữ thì những người kia căn bản không hề phản ứng gì. 

 Quả nhiên, sau khi đánh bại một tên thực lực không vừa, Diệp Thành đã đoạt được hai chữ vàng đúng như ý nguyện. 

 “Được đấy”, Diệp Thành cất chữ vàng đi, còn những bảo bối khác thì hắn cho Tiểu Linh Oa. 

 “Hi hi, cái này hay”, Tiểu Linh Oa ôm lấy mọt đống túi đựng đồ, mặt mày hân hoan vui sướng. 

 “Ta nói mà, đi theo ta chắc chắn không sai”. 

 “Ta vẫn muốn lấy ít máu từ ngươi”, Tiểu Linh Hoa tròn mắt nhìn Diệp Thành. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận