“Đương nhiên hữu dụng rồi”, Chung Giang hít sâu một hơi, cảm xúc hơi kích động: “Khi ông ấy ở trạng thái đỉnh phong ngay cả ta cũng không theo kịp, ông ấy là chủ tôn của một thế lực thần bí ở Tây Lăng, địa vị chỉ đứng sau Thánh chủ của họ thôi. Mà thế lực thần bí kia cũng có lai lịch rất lớn, nếu có sự trợ giúp của họ thì có lẽ vẫn kịp”.
“Không ngờ ông ấy còn có lai lịch lớn như vậy”, nghe Chung Giang nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.
“Đó là cái gì vậy?”, khi hai người đang thảo luận thì người của cả toà thành cổ đều ngẩng đầu nhìn lên hư không, nhìn lệnh bài lớn chừng mười trượng kia, lúc này nói lệnh bài ấy là một cánh cổng khổng lồ thì chính xác hơn.
“Hình như đó là lệnh bài”.
“Nhưng có phải lệnh bài này to quá rồi không?”
Quả nhiên trong những tiếng thảo luận, một người thanh niên đeo mặt nạ đã tới bên cạnh Chung Giang và Diệp Thành.
“Là hai người sử dụng lệnh bài đúng không?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Chung Giang và Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới.
“Đạo hữu, chúng ta thực sự hết cách nên mới gây ra động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của mọi người như vậy”, Diệp Thành chắp tay, nói: “Tiền bối Thái Ất nói có lệnh bài này thì có thể nhờ được người giúp đỡ”.
“Huyền Thương Ngọc Giới”, khi Diệp Thành nói thì ánh mắt người thanh niên đeo mặt nạ lại nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay hắn.
“Ngươi là Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Diệp Thành với khuôn mặt ý tứ.
Diệp Thành gật đầu đáp: “Chúng ta cần dùng truyền tống trận, mong đạo hữu giúp đỡ, càng nhanh càng tốt”.
“Có lệnh bài của chủ tôn thì đương nhiên ta sẽ giúp hai người, mời đi theo ta!”, thanh niên đeo mặt nạ không nhìn Diệp Thành nữa, xoay người đi về một hướng, vào khoảnh khắc quay người, hắn ta còn nhìn Chung Giang với ánh mắt kiêng kỵ.
“Đúng là trời không giết Nhân Hoàng”, Chung Giang vội vàng đi theo, nhìn Diệp Thành bên cạnh rồi lẩm bẩm: “Xem ra tiểu tử này sẽ là phúc tinh của Viêm Hoàng”.
Chẳng mấy chốc, người thanh niên đeo mặt nạ đã đưa cả hai đến Địa Cung khổng lồ ở trung tâm thành.
Đập vào mắt Chung Giang và Diệp Thành là một tế đàn lớn, trên tế đàn là một truyền tống trận phát ra ánh sáng chói lọi.
“Hai người đi đâu?”, thanh niên đeo mặt nạ trút linh nguyên vào truyền tống trận rồi nhìn Diệp Thành và Chung Giang.
“Nơi nào càng gần Nhân Hoàng càng tốt”.
“Nhân Hoàng?”, nghe thấy hai chữ này, người thanh niên ấy khẽ nhíu mày: “Hai người đang đi cứu Nhân Hoàng đúng không?”
“Đạo hữu biết tình huống hiện tại của Nhân Hoàng?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hắn ta.
“Thị Huyết Điện bày ra trận chiến lớn như vậy, chúng ta muốn không biết cũng khó”.
“Vậy hai người…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!