“Tranh đấu vài trăm năm, vậy mà chỉ bằng một câu nói muốn quay về Viêm Hoàng thôi sao? Si Hồn, ngươi có nghe nhầm không?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng cười nói, trong đôi mắt rõ vẻ lãnh đạm.
Quả thực lời nói của Hồng Trần Tuyết khiến Diệp Thành bất giác nheo mắt.
Từ khi Viêm Hoàng phân tách, giữa hai bên chiến tranh liên miên, làm gì có bên nào không muốn thôn tính bên còn lại, hiện giờ chủ động tìm tận nơi nói muốn về Viêm Hoàng, ai biết được đây rốt cục có phải là cái bẫy không?
Lúc này, bốn người phía Diệp Thành đều nhìn sang Si Hồn, lầu các chìm vào im ắng.
“Thánh Chủ bị thương và bị thương rất nặng”, Si Hồn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng nói ra bí mật.
“Bị thương?”, nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều cau mày, mặc dù tranh đấu bao năm nhưng hai người bọn họ vẫn niệm tình sư môn.
“Ai khiến đệ ấy bị thương?”, Chung Giang nhìn Si Hồn, giọng nói lạnh lùng.
“Sát thủ Thần Triều”.
“Sát thủ Thần Triều?”, nghe bốn từ này, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thế lực mạnh này lại tái xuất thế gian rồi sao?”
Ở bên, Diệp Thành nhìn vẻ mặt của cả ba người mà cau mày, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nghe tới Sát Thủ Thần Triều cũng phải tái mặt, thế lực này khủng khiếp tới cỡ nào chứ.
“Thánh Chủ nói mệt rồi, không muốn tranh đấu nữa, trước khi chết muốn tới bái kiến sư tôn của Viêm Hoàng, cũng muốn sau này qua đời thì được mai táng ở quê nhà Viêm Hoàng”, khi mọi người còn đang biến sắc thì Si Hồn lại quỳ gối: “Xin Viêm Tôn, Phong Tôn đồng ý”.
“Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ tới nơi thăm hỏi”, Chung Giang lên tiếng.
“Đa tạ tiền bối”, Si Hồn hành động với phong thái dứt khoát và nhanh chóng, sau một câu nói, hắn lập tức quay người, chớp mắt đã không thấy bóng.
Sau khi Si Hồn rời đi, trong lầu các lại trở nên im lặng, bầu không khí nặng nề thấy rõ và sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi.
Thấy vậy Diệp Thành mới ho hắng: “Có ai có thể nói cho ta biết lai lịch của Sát Thủ Thần Triều không, sao có thể khiến mọi người kiêng dè như vậy?”
“Người đã từng nghe nói tới Sở Hoàng bao giờ chưa?”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Chung Giang không những không trả lời mà ngược lại còn hỏi lại.
“Ta chưa từng nghe nói tới”, Diệp Thành lắc đầu.
“Sở Hoàng chính là người đứng đầu trong Đại Sở Cửu Hoàng, ông ta là kẻ mạnh thống nhất vùng đất rộng lớn này, khai sáng ra Đại Sở Hoàng Tộc, vùng đất rộng lớn này được coi là Đại Sở lúc đó”.
“Đại Sở Cửu Hoàng”, Diệp Thành gãi đầu, hắn hỏi dò: “Nghe tiền bối nói vậy thì có nghĩa Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần từng thống nhất Đại Sở cũng đều được liệt vào Đại Sở Cửu Hoàng”.
Chung Giang gật đầu: “Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần cũng chính là Thần Hoàng, chín người bọn họ được coi là Đại Sở Cửu Hoàng vì bọn họ từng thống nhất Đại Sở”.
“Tiền bối mà không nói thì ta thật sự không biết Đại Sở còn có nhiều nhân vật tầm cỡ thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi sau đó hỏi lại: “Có điều không liên quan gì tới Sát Thủ Thần Triều”.
“Đương nhiên có liên quan rồi”, lão tổ nhà họ Tô tiếp lời: “Sát Thủ Thần Triều khai sáng thời đại Sở Hoàng, chính là thế lực cổ xưa và đáng sợ, từng là nhiều lần náo loạn Đại Sở, tương truyền thời đại đó, Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều từng nhiều lần suýt tuyệt sát Sở Hoàng, ngặt nỗi Sở Hoàng ở cảnh giới Thiên cùng nhiều cao thủ trấn giữ Sát Thủ Thần Triều nên mới thống nhất Đại Sở”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!