Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

 Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Thành, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết đã ra khỏi linh sơn của Viêm Hoàng. 

 Trong ba người bọn họ, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết vốn đều là người của Viêm Hoàng, còn Diệp Thành là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, bọn họ tới Địa Hoàng thể hiện một ý nghĩa nào đó. 

 Trên hư không, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đạp hư không mà đi, cũng chỉ có mình Diệp Thành ngự kiếm ở bên. 

 Không biết là vì thương thế của Chung Ly hay vì do Sát Thủ Thần Triều nên trên đường đi, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết trông nghiêm túc thấy rõ khiến Diệp Thành cũng cảm thấy có phần căng thẳng. 

 “Từ Địa Hoàng quay về, người đừng khinh suất ra ngoài”, cuối cùng vẫn là Chung Giang lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, vẻ mặt của ông ta nghiêm túc thấy rõ khi nhìn Diệp Thành, không hề có ý đùa cợt. 

 “Vì…vì sao?”, Diệp Thành thẫn thờ. 

 “Vì Sát Thủ Thần Triều”, ở bên, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Xưa kia khi Sát Thủ Thần Triều bị Viêm Hoàng trấn áp, bọn họ đã từng thề độc phải giết sạch người của Viêm Hoàng, lấy đầu của Viêm Hoàng Thánh Chủ tế sát kiếm của bọn họ, đánh úp Chung Tiêu sư huynh chỉ là phụ, mục đích chính của bọn họ chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, cũng chính là ngươi”. 

 Nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn rất muốn nói với Hồng Trần Tuyết: “Cái chức Thánh Chủ này ta có thể không làm được không?” 

 “Không được”, Hồng Trần Tuyết như nghe được suy nghĩ trong đầu Diệp Thành, bà ta lên tiếng: “Từ khi ngươi đeo Huyền Thương Ngọc Giới thì được định sẵn sứ mệnh kiếp này của ngươi rồi, ta không phải nói đùa với ngươi đâu nhưng sự khủng khiếp của Sát Thủ Thần Triều vượt qua sự tưởng tượng của ngươi nhiều. Những đời Thánh Chủ Viêm Hoàng trước đây, không ít người chết trong tay chúng, sư phụ Hồng Trần của ta năm xưa cũng vài lần suýt tuyệt sát, huống hồ là ngươi”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, đằng sau lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng thấy rõ. 

 Cả ba người cứ đi như vậy qua không biết bao nhiêu Truyền Tống Trận. 

 Không biết từ khi nào, cả ba người mới dừng lại dưới chân một linh sơn. 

 “Ai?”, không đợi cả ba tiến lên trước, vài vị trưởng lão trấn thủ sơn môn đã xông lên, thế nhưng sau khi thấy Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, bọn họ có phần kích động. 

 “Bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”, mấy người bọn họ quỳ dưới đất, mặc dù là kẻ địch của nhau nhưng bọn họ vẫn rất cung kính Chung Giang và Hồng Trần Tuyết. 

 “Chung Ly đâu?”, Chung Giang phất tay cho tất cả mọi người đứng lên. 

 “Thánh Chủ ở trong đợi từ lâu rồi ạ”. 

 Mấy người phía Chung Giang không lên tiếng, cứ thế bước vào. 

 Trong linh sơn của Địa Hoàng, cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì đều nhất loạt đứng dậy, khi mấy người phía Chung Giang bước qua, bọn họ đều lần lượt quỳ xuống, cung kính lên tiếng: “Bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”. 

 Sau khi bái kiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, tất cả mọi ánh mắt đều hường về Diệp Thành, trong ánh mắt thể hiện rõ sự ngạc nhiên, bất ngờ, hoặc là trầm trồ. 

 “Hắn là Tần Vũ? Sát thần trên bảng Phong Vân, là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng sao?” 

 “Đúng là khả năng vượt trội, rồi có ngày hắn nhất định là anh kiệt cái thế”. 

 “Xem ra chúng ta già thật rồi”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành chỉ khẽ mỉm cười, có điều khi nhìn thấy vài đệ tử quen mặt của Địa Hoàng, hắn lại có phần gượng gạo vì trong hố thần, bọn họ đều phải chịu trận dưới tay hắn, chỉ là bọn họ không biết mà thôi. 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, cả ba người đã đi vào địa cung của Địa Hoàng. 

 Ập vào mắt mọi người là một tế đàn, trên tế đàn có một lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi đó. 

 Thấy người này, không chỉ Chung Giang, Hồng Trần Tuyết mà đến cả Diệp Thành cũng phải bất giác cau mày. 

 Lão già đó chính là Chung Ly, đệ tử thứ năm của Hồng Trần, nhưng trạng thái hiện giờ của ông ta hết sức thảm hại, toàn thân vô số vết thương, mỗi một vết thương đều có u quang đen xì hiển hiện, hoá giải tinh khí trong cơ thể ông ta, đặc biệt là một nhát kiếm sâu khiến người ta nhìn mà phải rợn người, giống như bị người ta dùng một kiếm đâm xuyên, vết thương không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách rộng hơn. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận