“Suy nghĩ của ta và Chung Giang sư huynh giống nhau”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng, nhìn Diệp Thành nói: “Mặc dù về thanh thế, tu vi cảnh giới và thực lực của ngươi không bằng Chung Quy sư huynh nhưng ngươi phù hợp làm thống soái hơn, chí ít thì ngươi biết nhìn xa trông rộng hơn”.
“Ta tin vào con mắt nhìn của sư muội và sư huynh”, Chung Ly cũng gật đầu: “Mặc dù ngươi vẫn chưa trưởng thành hẳn nhưng rồi sẽ có ngày với tài năng của ngươi, ngươi sớm muộn cũng sẽ vượt qua Chung Quy sư huynh, xét về khả năng chỉ huy tổng hợp và chức vị Thánh Chủ của Viêm Hoàng thì ta nghĩ ngươi hơn”.
Cả ba người nói ra suy nghĩ của mình khiến Diệp Thành cảm thấy có phần ái ngại, hắn không ngờ bọn họ lại đánh giá mình cao như vậy.
“Đã vậy thì vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba vị tiền bối”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn gật đầu lên tiếng.
Bên trong địa cung chìm vào yên tĩnh.
Chốc chốc có tiếng rên rỉ của Chung Ly, có điều trải qua nhiều đau đớn, linh hồn của ông ta cũng dần được hồi phục.
Ở cửa địa cung cách đó không xa, Si Hồn nhiều lần nhìn về bên này, ánh mắt hắn rõ vẻ lo lắng, hiện giờ hắn cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Thành, thầm nhủ vị thánh chủ trẻ tuổi này không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Không biết từ bao giờ bên ngoài mới vang lên âm thanh: “Thánh Chủ, Việt Dương của Huyền Hoàng cầu kiến”.
“Khong đợi người của Thiên Hoàng vào trong, người của Huyền Hoàng đã tới trước”, Chung Giang liếc nhìn ra bên ngoài như nhìn thấu được một lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung.
“Sư huynh cho rằng người của Huyền Hoàng tới đây vì việc gì?”, Hồng Trần Tuyết cũng liếc nhìn lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung rồi lại nhìn sang Chung Giang.
“Nhất định không phải việc gì tốt đẹp”, Chung Giang hắng giọng: “Trong số những huynh đệ chúng ta thì Chung Mộ là người đáng hận nhất, hắn dám cấu kết với Thị Huyết Điện, nhiều lần ra tay với Viêm Hoàng khiến Viêm Hoàng tổn thất nặng nề”.
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như thể nghĩ tới cảnh tượng Thị Huyết Điện bao vây Nhân Hoàng hôm đó, bà ta lạnh giọng: “Nếu Chung Mộ quyết định như vậy thì ta sẽ không nể tình huynh đệ nữa”.
“Sư huynh, sư muội tạm thời đừng nóng vội”, Chung Ly lên tiếng: “Đợi ta trị khỏi tới gặp Việt Dương xem, những năm nay Huyền Hoàng không ít lần khiến Địa Hoàng của ta phải chịu thiệt thòi, nếu không phải có Thị Huyết Điện chống lưng thì ta sớm muộn cũng diệt chúng”.
Nói rồi, Chung Ly nhìn ra bên ngoài, truyền âm: “Si Hồn, dẫn hắn tới Phượng Dương Các”.
Si Hồn nhận lệnh lập tức quay đi. Sau khi hắn rời đi, bên trong địa cung lại chìm vào yên tĩnh.
Mãi tới tối, Diệp Thành mới thu lại bàn tay với vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có Chung Ly là khí tức mạnh mẽ trở lại, vết thương ở linh hồn đã được chữa khỏi, ông ta được tôi luyện nhờ bí pháp Man Hoang Luyện Thể nên có cảm giác được niết bàn trùng sinh, ông ta cũng từ cảnh giới Thiên tiến giới tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!