Không lâu sau đó, Việt Dương của Huyền Hoàng được dẫn vào bên trong địa cung.
“Viên Dương bái kiến Lôi Tôn”, vừa bước vào, Việt Dương bèn chắp tay cung kính hành lễ với Chung Ly: “Thánh Chủ cho ta tới thay mặt thánh chủ, gửi lời hỏi thăm tới các vị”.
“Đúng là phiền Thánh Chủ nhà ngươi rồi”, Chung Ly ngồi trên vương toạ, giọng lãnh đạm, liếc nhìn Việt Dương: “Ngươi tới Địa Hoàng của ta có việc gì, không cần vòng vo, vào vấn đề đi”.
“Lôi Tôn vẫn thẳng tính như vậy”, Việt Dương cung kính đáp rồi mới tiến lên trước hai bước nói với giọng thần bí: “Thánh CHủ bảo ta tới truyền lời, đề nghị hai nhà hợp tác thôn tính Viêm Hoàng”.
“Hay là sát phạt ra ngoài giết chết tên này?”, trong hư không, Diệp Thành nắm chặt vạt áo.
“Ngoan ngoãn chút đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ hắng giọng trừng mắt với Diệp Thành.
“Những gì nên đến thì sẽ đến”, ở bên, Chung Ly cũng thở dài, “Chung Quy hiện giờ không còn là Chung Quy của những năm trước nữa, sau nhiều năm cùng Thị Huyết Điện càn quét mọi nơi, huynh ấy thực sự đã thay đổi, muốn đánh chiếm Viêm Hoàng, không thôn tính được thì không ngừng nghỉ”.
Bên ngoài, Chung Ly vẫn ngồi trên vương toạ, nghe Việt Dương nói vậy, ông ta bất giác hắng giọng: “Chỉ dựa vào Huyền Hoàng và Địa Hoàng mà muốn thôn tính Viêm Hoàng sao? Thánh Chủ nhà ngươi mấy năm nay thực lực mạnh lên không ít nhưng bản lĩnh ngông cuồng như vậy thì có phần hơi quá rồi”.
“Lôi Tôn đừng vội”, Việt Dương nói rồi lại lần nữa tiến lên trước vài bước, cười u ám: “Đương nhiên không chỉ Huyền Hoàng và Địa Hoàng, Thị Huyết Điện hứa sẽ xuất binh tương trợ, trận đại chiến thế này nhất định có thể thôn tính Viêm Hoàng”.
Ồ?
Chung Ly ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Việt Dương, hỏi với giọng hứng thú: “Không biết Thánh Chủ nhà ngươi có nói thôn tính Viêm Hoàng xong thì sẽ xử lý Chung Giang sư huynh và Chung Tiêu sư muội thế nào không?”
“Nếu bọn họ quy thuận thì đương nhiên là tốt nhất”, Việt Dương khẽ vuốt râu sau đó đổi giọng, ngữ khí lạnh lùng thấy rõ: “Còn nếu bọn họ không quy thuận thì …. Diệt tận gốc, tránh hậu hoạ về sau”.
Nghe câu này, mắt Chung Ly chợt nheo lại.
“Thôn tính Viêm Hoàng, tới lúc đó Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện cùng hợp sức thôn tính Thiên Hoàng, như vậy đại sự ắt thành”, Việt Dương lại lần nữa cười u ám: “Thánh chủ nhà ta nói rồi, đợi Viêm Hoàng và Thiên Hoàng bị tiêu diệt thì phong Lôi Tôn làm Viêm Hoàng Thánh Chủ”.
Nghe vậy, Chung Ly cố tỏ vẻ bất ngờ, mắt sáng lên: “Nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi”, thấy vẻ mặt mong ngóng đó của Chung Ly, Việt Dương thầm cười trong lòng, tự nhủ trận này ắt thắng rồi.
“Ngươi về nói với gia chủ của ngươi, ta đồng ý”.
“Vậy tại hạ xin cáo lui”, Việt Dương chắp tay hành lễ lùi về sau rồi quay người ra ngoài, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc: “Chung Ly, xem ra đầu ông cũng không sáng suốt rồi”.
Việt Dương vừa ra khỏi địa cung, Si Hồn liền đóng cửa địa cung lại.
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!