“Không thể trì hoãn được nữa”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhất định phải thống nhất được Viêm Hoàng, từ đội hình hôm nay, thực lực của Sát Thủ Thần Triều còn mạnh hơn rất nhiều, muốn chống lại họ cần dựa vào sức lực của cả Viêm Hoàng”.
“Nhiệm vụ cấp bách là loại bỏ Huyền Hoàng”.
“Sau đó tuyên chiến với Thiên Hoàng”.
Ba người mỗi người một câu, sau đó đi vào truyền tống trận, trở về linh sơn của Viêm Hoàng.
Lúc này đêm đã về khuya, nhưng vừa về đến linh sơn, Diệp Thành đã hạ mật lệnh tối cao của Thánh chủ, những ai có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ chín trở lên đều được gọi tới Địa Cung rộng lớn của Viêm Hoàng.
Trong Địa Cung, Diệp Thành bày một tấm bản đồ cực lớn trên không, các trưởng lão đều đang vây quanh.
“Địa điểm phục kích là Huyền Long Sơn”, Diệp Thành chỉ vào một điểm trên bản đồ.
“Các tiền bối nhà họ Tô ở phía Đông, Nhân Hoàng ở phía Bắc, đội quân Viêm Hoàng ở chính diện phía Tây, Địa Hoàng sẽ tiếp ứng ở phía Nam”.
“Trước tiên phải tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra đã”.
“Chúng ta chỉ có ba ngày, trong ba ngày này phải bố trí kết giới của Viêm Hoàng trong phạm vi một trăm nghìn trượng ở Huyền Long Sơn. Mỗi một khoảng hư không, mỗi một ngọn núi đều phải tạo chu sát đại trận, hư không sát trận, trận đồ tịch diệt, chỉ cần có thể chuyển được thì sử dụng hết cho ta”.
“Chúng ta phải tiêu diệt được Thị Huyết Điện bằng cái giá nhỏ nhất”.
“Còn người của Huyền Hoàng, rất nhiều người là người cũ của Viêm Hoàng, vì lý do lập trường có lẽ sẽ rất nhiều người bất đắc dĩ. Đối với những người có ý đầu hàng, đương nhiên chúng ta sẽ bỏ qua, còn những người chống cự thì không cần nhân từ, lập tức giết chết”.
“Tốc chiến tốc thắng, đừng có ham chiến”.
Diệp Thành nói rành mạch rõ ràng, rất có tác phong của thống soái, từng mệnh lệnh đều được bố trí kín kẽ khiến các trưởng lão xung quanh phải ngạc nhiên.
Những người thế hệ trước như Chung Giang hay Hồng Trần Tuyết đều thất thần, họ nhìn Diệp Thành như nhìn thấy Hồng Trần năm đó. Lúc ấy, Viêm Hoàng cũng loạn trong giặc ngoài, họ cũng đánh đông dẹp tây dưới sự lãnh đạo của Hồng Trần, cuối cùng giành được giang sơn huy hoàng.
“Hắn càng ngày càng giống sư tôn rồi”, nhìn Diệp Thành lại đeo lên lớp mặt nạ, Chung Giang lẩm bẩm.
“Có lẽ hắn chính là sư tôn chuyển thế”, Hồng Trần Tuyết thì thào: “Đời này hắn sẽ lại đưa chúng ta tung hoành khắp thiên hạ”.
“Được rồi”, Diệp Thành cất bản đồ đi, nhìn xung quanh một lượt: “Các tiền bối chuẩn bị đi!”
Nghe vậy, các trưởng lão lần lượt rời đi, ai cũng mạnh mẽ và dứt khoát, tình thế cấp bách không cho họ nhiều thời gian.
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, xoay người bước ra khỏi Địa Cung.
Đêm hôm nay Viêm Hoàng không hề bình yên, hết nhóm người này đến nhóm người khác rời khỏi linh sơn, đến địa điểm mai phục đã được định sẵn để bố trí, người nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, nhìn từng tốp người của Viêm Hoàng rời khỏi đỉnh núi mà lòng đầy cảm khái.
Ngày xưa hắn chỉ là một đệ tử ở môn phái nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!