Không biết đến lúc nào kim quang trên người Diệp Thành mới dập tắt.
Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chậm rãi mở mắt, hai mắt xa xăm tựa tinh không, ánh sao vàng lấp lánh, trong đó có chín mươi bảy ngôi sao chói mắt nhất.
“May mắn, thực sự may mắn”.
“Nếu sử dụng Cuồng Long Thiên Nộ thì sẽ hạ gục được rất nhiều người!”
“Như vậy luyện chế linh đan bốn vân sẽ dễ dàng hơn rồi”.
Diệp Thành không kìm được lòng mà cảm thán, không chỉ vì tu vi linh hồn của hắn đã tiến cấp tới cảnh giới Thiên, chủ yếu là vì quà tặng của Viêm Hoàng.
So với ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, ngọn lửa lơ lửng trên tượng đá của Viêm Hoàng là ngọn lửa nguyên thần thực thụ, bởi vì Viêm Hoàng năm đó có tu vi cảnh giới Hoàng, vì vậy thứ ông ấy để lại đương nhiên chính là ngọn lửa nguyên thần.
Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng sự thăng hoa của linh hồn mình, dung hoà ngọn lửa nguyên thần của Viêm Hoàng và ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, hắn cẩm thấy nhãn giới của mình càng trở nên mạnh hơn, cảm giác thế giới này đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Trong lúc mừng rỡ, Diệp Thành đột ngột đứng dậy, cung kính cúi đầu trước tượng đá của Thánh chủ Viêm Hoàng các đời khác: “Xin cảm ơn món quà của các tiền bối”.
Sau khi hành lễ, Diệp Thành vui vẻ xoay người bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng đá, Diệp Thành đã nhìn thấy một nhóm người đen kịt, đi đầu là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô, phía sau họ là trưởng lão và các đệ tử của Viêm Hoàng, ai nấy đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn.
“Linh hồn cảnh giới Thiên”, Cổ Tam Thông từ bên ngoài chen vào, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc.
Không cần ông ta nói, phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng đã nhìn ra.
Đặc biệt là các trưởng lão và đệ tử của Viêm Hoàng, mặc dù họ không biết tu vi linh hồn của Diệp Thành đã tới cấp bậc nào, nhưng mọi người đều cảm nhận được một loại áp lực đến từ linh hồn, ngay cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ.
“Tu vi cảnh giới Linh Hư, nhưng không ngờ linh hồn lại đột phá được tới cảnh giới Thiên, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy”.
“Vậy cấp bậc linh hồn của hắn cao hơn tu vi những hai bậc lận!”
“Mặt mũi những người già chúng ta phải giấu đi đâu đây!”
“Xem ra chúng ta thật sự già rồi”.
Diệp Thành chỉ mỉm cười bảo: “May mắn, chỉ là may mắn thôi”.
May mắn?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!