Khi Diệp Thành đến trung tâm thành cổ thì thấy Cổ Tam Thông đã vắt chân ngồi đó chờ.
Hơn nữa ông ta còn đang giẫm lên một người, người đó nằm dang chân dạng tay trên đất như lợn chết, có vẻ vừa bị Cổ Tam Thông đánh cho một trận.
Diệp Thành bước về phía trước, tặc lưỡi nhìn ông ta: “Không phải người nói khiêm tốn một chút sao? Con vừa mới đi một lát mà người đã đánh rồi”.
“Có thể trách ta sao? Lão tử đang đi đường bình thường, tự nhiên tên này nhảy ra muốn đánh ta, đúng là tạo phản mà”, Cổ Tam Thông mở miệng là chửi mắng.
Diệp Thành nghe xong thì thấy hơi đồng tình với tên đang bị Cổ Tam Thông giẫm lên, ở đây đông người như thế mà lại chọn Cổ Tam Thông để ra tay, không bị đánh mới là lạ.
“Đi thôi!”
Cổ Tam Thông bước vào truyền tống trận.
Diệp Thành cũng bước vào theo.
“Cần khoảng một khắc đấy”, sau khi vào truyền tống trận, Cát Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ xoa tay hằm hè như muốn tìm người nào để đánh nhau, có vẻ ông ta đã không kìm được lòng muốn tự tay tiêu diệt tà vật lắm rồi.
Diệp Thành buồn chán nên cũng ngồi xuống, hắn lại lấy linh châu sáng bóng của mình ra lau để giết thời gian.
Không biết tới lúc nào Cổ Tam Thông mới nhích lại gần Diệp Thành, dùng ngón tay chọc vào người hắn rồi nháy mắt bảo: “Tiểu tử, nếu ta kéo thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên về Viêm Hoàng cho ngươi, có thể cho ta mượn thiên lôi của ngươi chơi thêm vài ngày không?”
Lời ông ta vừa dứt, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi”, Cổ Tam Thông cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè: “Mặc dù thực lực của người đó không bằng ta nhưng cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ít nhất cũng mạnh hơn lão nhà họ Tô nhiều lần”.
“Nếu người thật sự kéo về được cho Viêm Hoàng thì con cho người mượn thiên lôi thêm vài ngày cũng không sao”.
“Vậy quyết định thế nhé”.
Hai người mỗi người một câu, bất giác đã tới điểm cuối của thông đạo không gian.
Hu hu…!
Vừa bước ra ngoài, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn thấy có tiếng lệ quỷ gào khóc, chỉ nghe thôi cũng khiến toàn thân sởn gai ốc.
“Sao nơi này âm u, lạnh lẽo thế ạ?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình trong cơn gió lạnh gào thét.
Cổ Tam Thông không trả lời, cũng không biết trong tay ông ta đã có thêm chiếc la bàn từ lúc nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!