Bàn tay ngọc hạ xuống, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay đi.
Rắc! Bang! Bịch!
Sau đó hàng trăm binh khí dường như không chịu nổi áp lực từ bàn tay ấy, cái thì nổ tung tại chỗ, cái thì rơi khỏi hư không, cái lại bị dập tắt thần quang, tất cả màu sắc đều biến mất.
Phụt!
Diệp Thành hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên hư không xuống, mặt đất lún thành một cái hố sâu.
“Là nữ tử mặc đồ trắng khi nãy”, Diệp Thành loạng choạng đứng dậy, hắn đã nhận ra kẻ nào ra tay đánh mình.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì hư không đã bị bóp méo, một bóng dáng áo trắng từ từ bước ra, đứng trong khoảng không cao vút hoàn mỹ thánh khiết tựa như huyền nữ cửu thiên, không hề dính bụi trần.
“Tiền bối, trước đây chúng ta không có thù, gần đây cũng không có oán, người làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng.
“Thánh chủ Viêm Hoàng đúng là hay quên!”, nữ tử áo trắng nói với giọng điều lạnh tanh, nhưng giọng lại rất dễ nghe, tựa như tiên khúc.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Bây giờ về cơ bản hắn đã xác định rằng nữ tử áo trắng này nhằm vào mình, ngay cả thân phận Thánh chủ Viêm Hoàng của hắn cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
“Đi theo ta có lẽ sẽ phải chịu ít khổ hơn đấy”, nữ tử áo trắng cúi xuống nhìn Diệp Thành, giọng nói nhẹ như bay.
“Muốn ta đi theo thì ít nhất tiền bối cũng phải nói cho ta biết người là ai chứ!”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngoan ngoãn làm theo, tuy nữ tử áo trắng này mạnh nhưng hắn cũng đâu dễ bắt nạt, hắn có hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, đủ sức chiến đấu một trận.
Hơn nữa, cho dù Lôi Viêm và Phong Dực không được thì chẳng phải hắn vẫn còn cấm thuật Tiên Luân bá đạo sao? Có con át chủ bài này, hắn cực kỳ tự tin.
“Đi theo ta rồi ta sẽ nói cho ngươi biết”, nữ tử áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Thành, điều khiến hắn ngạc nhiên là ánh mắt cô ta nhìn hắn khá kỳ lạ, có ý lạnh, còn có cả tức giận.
Nhìn ánh mắt kỳ quái kia, Diệp Thành vô thức gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Mình từng trêu chọc mỹ nữ xinh đẹp thế này sao?”
“Nghĩ xong chưa? Ngoan ngoãn đi theo ta hay để ta tự tay bắt ngươi?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì nữ tử áo trắng đã khoanh tay trước ngực, nhìn hắn với vẻ hứng thú, mỉm cười rất quyến rũ.
Hế?
Diệp Thành ‘hế’ một tiếng rồi nhìn lên phía trên đầu nữ tử áo trắng, ngạc nhiên hô: “Bãi phân to thế”.
Nghe vậy, nữ tử áo trắng khẽ cau mày, nhất là khi nghe thấy chữ ‘phân’, cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảng không trên đầu cô ta đừng nói là phân, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Đột nhiên nữ tử áo trắng phát hiện mình bị chơi xỏ, hai má đỏ bừng, cô ta dời mắt nhìn xuống dưới.
Nhưng phía dưới đã không còn bóng dáng Diệp Thành nữa, hắn đã chạy đi cả nghìn trượng, tốc độ thật sự rất nhanh, người hắn cứ như một đạo thần quang, lao vút qua bầu trời.
“Dám chơi ta”, nữ tử áo trắng tức giận thở hổn hển, lập tức cất bước, một bước đã đi được vài trăm trượng, đuổi theo Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!