Sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến Viêm Hoàng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.
Vì vậy, Viêm Hoàng vẫn mở yến tiệc chúc mừng. Đợi tới khi mọi người tới đông đủ, Diệp Thành mới đi vào bên trong linh sơn của Thiên Tông thế gia.
Viêm Hoàng rất chu đáo khi chuẩn bị linh sơn này cho Thiên Tông thế gia, khắp nơi đều có trận pháp ngưng tụ linh khí của đất trời khiến cho linh khí của linh sơn này dày đặc dị thường.
Cả đoạn đường tới đây, Diệp Thành đã trông thấy rất nhiều đệ tử cần mẫn của Thiên Tông thế gia, dù là đêm khuya nhưng bọn họ vẫn đang miệt mài tu luyện, khi trông thấy Diệp Thành đi qua, bọn họ nhất loạt đứng dậy hành lễ.
“Không biết Thiên Tông Lão Tổ có muốn cho ta mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không?”, Diệp Thành lẩm nhẩm leo lên đỉnh núi.
Ập vào mắt hắn chính là Sở Linh Ngọc đang khoanh chân ngồi tu luyện trên ngọc thạch, nhìn từ xa cô ta giống như đang chìm trong cơn mê, toàn thân có thần hà bao quanh, thần hoa xoay vần khiến cô ta trông vô cùng thanh khiết giống như một chư tiên, không hề vướng chút bụi trần.
Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ nhất chính là công pháp của cô ta rất huyền diệu vì cô ta có thể hấp thu ánh trăng, xung quanh còn có những dị tượng huyền diệu đan xen, một luồng sức mạnh tiềm ẩn khiến Diệp Thành phải kiêng dè.
“Lại là huyết mạch mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không tiến lên trước làm phiền mà khẽ quay người đi.
Có điều, hắn còn chưa nhấc chân di chuyển thì một luồng ánh sáng trắng đã lướt qua hắn từ phía sau lưng rồi huyễn hoá thành Sở Linh Ngọc trước mặt hắn.
Ôi, ôi…!
Diệp Thành lập tức cười trừ, hắn vô thức lùi sau: “Chào…chào buổi tối tiền bối”.
Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng một cái bạt đau đớn vào mặt Diệp Thành sau đó cứ thế lao lên ấn Diệp Thành xuống đất và không quên dính một tấm linh phù trên người Diệp Thành cấm cố hắn trong đó: “Giao túi đựng đồ của ta ra đây”.
“Giao, giao, giao, ta tới là để giao đồ ra mà”, Diệp Thành sợ hãi, hắn rút ra một cái túi đựng đồ đưa cho Sở Linh Ngọc.
Sở Linh Ngọc phất áo thu lại túi đựng đồ rồi lại ấn Diệp Thành xuống, lạnh giọng nạt nộ: “Tiểu tử, cô cô đây từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mất mặt như lần này đâu”.
“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm rồi mà”, Diệp Thành vội kêu oan, “hôm đó ta đâu biết tiền bối chính là Sở Linh Ngọc chứ?”
“Ta không nói tới chuyện này”, Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng thêm một bạt, khuôn mặt đỏ gay, ngực phập phồng liên hồi, trong đôi mắt còn có ánh nhìn như muốn toé lửa: “Cô Cô đây không xứng với ngươi sao? Ngươi còn dám từ chối, ngươi coi thường ta sao? Vả lại nếu từ chối phải là ta từ chối”.
“Mẹ kiếp, có vậy mà cũng phải so đo với ta?”, Diệp Thành tức tối gắt lại.
“Đương nhiên rồi”.
“Thế giờ tiền bối muốn thế nào?”, nửa phần đầu của Diệp Thành đã bị ấn vào trong lớp bùn đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực đạo của Sở Linh Ngọc đúng là không vừa, cứ thế trấn áp hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!