“Được rồi”, Chung Giang tiến lại gần, ông ta nhìn Diệp Thành, nói: “Những người mà chúng ta cứu về đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tất cả đều đang bế quan trị thương, có điều Từ Phúc và tên tiểu tử tên Tạ Vân kia thì chúng ta đành bất lực”.
“Giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi vào trong còn Sở Linh cúi chào mấy người phía Chung Giang rồi cũng đi theo Diệp Thành.
“Còn to hơn cả ngực của ta nữa”, nhìn Sở Linh bước đi, Sở Linh Ngọc lại nhìn vào đôi gò bồng đào của mình, cô ta cứ thế mải miết nhìn mà không quên liếc liếc nhìn Hồng Trần Tuyết và mấy người phía Hồng Loan ở cách đó không xa.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hồng Trần Tuyết và Hồng Loan đột nhiên cảm thấy có phần kì lạ, bọn họ quay người bước đi.
Phía này, Diệp Thành và Sở Linh đã đi vào một biệt uyển khác.
Ập vào mắt bọn họ chính là Hoắc Đằng đang chống gậy bước đi và Tạ Vân bị móc đi đôi mắt đang ngồi đó.
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành tới, Hoắc Đằng kích động, có lẽ vì quá kích động và đi quá nhanh nên hắn suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
“Ngươi đi chậm thôi chứ” Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Hoắc Đằng sau đó còn không quên liếc nhìn Tạ Vân đang chuẩn bị đứng dậy: “Ngươi cũng ngoan ngoãn ngồi đấy cho ta đi”.
“Mẹ kiếp, lão tử đây kích động quá thôi mà”, Tạ Vân lên tiếng mắng chửi, mặc dù đôi mắt bị móc đi nhưng hắn vẫn có thể nghe ra giọng nói của Diệp Thành, hắn biết rằng người huynh đệ của mình vẫn còn sống, hắn đương nhiên kích động rồi.
“Cô đả thông kinh mạch cho tên này đi, lát nữa ta sẽ tạo mạch cho hắn”, Diệp Thành mỉm cười với Sở Linh.
“Còn cần ngươi nói sao?”, Sở Linh tỏ vẻ chẳng mấy dễ chịu trừng mắt với Diệp Thành như thể đang ghen với cảnh vừa xảy ra trong đại điện trước đó.
“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành ho hắng, hắn tới trước mặt Tạ Vân, tiếp tục ngưng tụ ra một mảng mây rồi đưa Tạ Vân lên trên đó.
“Ta tìm cho ngươi hai đôi mắt, một đôi mắt màu xanh, một đôi mắt màu tím, ngươi thích đôi nào?”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra hai đôi mắt, đây đều là hai đôi mắt hắn lấy được từ nhà họ Vũ Văn.
“Mỗi đôi một mắt, trông cho phong độ”, Tạ Vân toét miệng cười.
“Đều do ngươi chọn đấy nhé, đến lúc mắt này mắt kia có làm sao thì đừng có trách ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một con mắt xanh và một con mắt tím.
Ngay sau đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh con mắt màu tím rồi đẩy nó vào bên hốc mắt trái của Tạ Vân, con mắt xanh đẩy vào bên hốc mắt bên phải, tiếp đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh phần đầu của Tạ Vân.
Đây là là việc làm hết sức tỉ mỉ chi tiết, hắn cần nối liền kinh mạch bên trong mắt của Tạ Vân, không được xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu không thì những việc rắc rối thật sự có thể xảy ra.
Hự…!
Tạ Vân cố gắng nén đau, không kêu rên.
Thấy vậy, Diệp Thành mỉm cười vội nói chuyện: “Mọi người đã ổn rồi, vậy tên béo Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đâu rồi?”
“Trước khi chưởng môn sư bá rời khỏi Hằng Nhạc Tông, bọn chúng được gia tộc đón về rồi”, không đợi Tạ Vân lên tiếng, Hoắc Đằng ở bên đã nói trước, vì hắn đau đớn đến mức rít qua kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!