Ra khỏi sơn động, cả hai người lại lần nữa bước vào hư không và di chuyển về phía phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Trên đường đi, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn cây Vu Hoàng Chiến Mâu trong tay vì nó quá bất phàm.
“Nặng thế này mà dùng để đập người thì cảm giác chắc là hay ho lắm”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.
“Giờ ta mới nhận ra kinh nghiệm từng trải của ngươi phong phú đến thế nào”, ở bên, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi rốt cục là quái thai gì, giết thế nào cũng không chết, đi tới đâu cũng nhặt được bảo bối sao?”
“Nhìn cô nói kìa, đây chính là nhân phẩm, nhân phẩm hiểu không?”
“Haiz”, Sở Linh Ngọc chưng vẻ mặt thản nhiên.
Rầm! Đùng!
Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, từ phía xa đột nhiên vang lên âm thanh dữ dội.
Nghe vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, hắn bay đi như một đạo thần hồng.
Phụt! Phụt!
Bên trong rặng núi hiện lên ánh sáng màu đỏ như máu, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người thanh niên khác đang dốc sức chiến đấu với một lão già mặc y phục đen, trận chiến hết sức khốc liệt khiến y phục của hai người thanh niên kia đều nhuốm đỏ máu.
Có điều nếu nhìn kĩ thì hai người này lại rất quen, đây chẳng phải là Lăng Tiêu và Tiêu Tương sao?
Cả hai người đều bị thương, rơi trừ trong không trung xuống khiến hai ngọn núi sụp đổ.
Phụt! Phụt!
Vừa đứng dậy, cả hai đã phun ra cả miệng máu, bọn họ lảo đảo, linh lực tán loạn, khí tức trong chốc lát cũng yếu đi đáng kể.
Cả hai bị trọng thương, đặc biệt là Lăng Tiêu, toàn thân đẫm máu, vả lại trên mỗi một vết thương đều hiện lên u quang hoá giải đi tinh khí của hắn khiến vết thương hồi lâu không thể lành, vết kiếm để lại trên người hắn thực sự quá sâu, sâu đến mức để lộ ra phần xương cốt.
“Là ta hại huynh”, cả hai người cùng đỡ lấy nhau, Tiêu Tương dàn dụa nước mát nhìn Lăng Tiêu: “Nếu không phải tại ta thì huynh cũng không bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng sẽ không bị người ta truy sát, càng không lâm vào cảnh lưu lạc thế này”.
“Muội nói gì thế chứ?”, Lăng Tiêu cười mệt mỏi, khoé miệng liên tục trào máu.
“Đúng là cảm động”, trong hư không, cả ba người mặc y phục đen lần lượt đứng ở ba hướng nhìn bọn họ với ánh mắt hứng thú.
Nghe lời nói của bọn họ, Lăng Tiêu cứ thế ngó lơ, ngược lại hắn còn dang cánh tay đẫm máu ôm Tiêu Tương vào lòng, khuôn mặt trở nên dịu dàng và tình cảm: “Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta chết cũng không hối hận”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!